Chuyện là thế này: có một lúc, Khôi Vũ tôi chợt nghĩ đến một nơi ấm cúng và thân mật mà bạn bè viết văn, làm thơ ngồi bên nhau đàm đạo văn chương. Nơi ấy chỉ có sự hoan hỉ, chân tình, tuyệt nhiên không có ý tự tôn hay tự ti, không có lời đố kỵ...
Không hiểu người xưa làm nên Khuê Văn Các rồi ngồi bên nhau ngắm trăng, vịnh thơ thế nào, riêng Khôi Vũ tôi tự bảo: sao mình không bắt chước tiền nhân, với sức tài hèn mọn của mình, lập một cái Gác Văn là nơi để bạn bè tụ hội cùng nhau nói chuyện văn chương?
Nhưng một cái gác thực ư? Thời buổi kinh tế này khó lắm! Quan hệ xã hội đem về gia đình càng khó hơn! Mà văn nhân, thi nhân hoặc bạn bè cầm bút trong cả nước lại quá đông... Thôi thì, ta làm gì cũng phải lượng sức: làm một cái Gác Văn nho nhỏ trên đất Đồng Nai mình đang sinh sống, thỉnh thoảng có giao lưu thêm với bạn bè phương xa... Một cái Gác Văn trên... vi tính!