Thứ Ba, 29 tháng 11, 2011

GVĐN 01: Thơ trong tập thơ DỰ CẢM của Nguyễn Thanh Văn


Nguyễn Thanh Văn

Bài ca gửi cây ớt mọi

     Tặng Trần Vàng Sao

Bát cơm nhạt nhờ mi mà nuốt được
Tiết đông ấm lại cũng nhờ mi
Hỡi ớt mọi, lòng cay mà tâm Phật
Tóc bạc rồi mới hiểu lòng nhau
Những trái ớt đỏ giòn hồng mà dì ta tháng năm dài đợi dượng
Mười lăm năm hơn biền biệt không về
Đốt lửa lên
Và cháy nữa đi
Để lúc nước mắt đang ràn rụa
- Tổ cha mi, cay thiệt!
Dì lặng người đi, rồi ngửa cổ cả cười…

Những trái ớt khô da choắt lại
Thấm vào máu người
Cay thót tim
Khi cha ta cúi gằm đăm đăm nhìn mặt đất
Ngỡ mênh mông, không dung nổi bao người

Ơi những chiều quê, những chiều quê xa vời vợi
Gió núi nhớ ai mà băng qua đồng hoang rợp cỏ
Những bụi xương rồng giận ai mà tự đâm gai vào thịt da mình
Những mệ già bước ra rồi quay lại
Cắn suông nửa trái ớt cay
Có dịp thở dài
Có dịp khóc
Có dịp lầm bầm
“Tổ cha mi, cay thiệt!”

Ngày ta ra đi mang theo vốn liếng tuổi thơ
Tiếng lầm bầm, tiếng cười khan của những đời khổ nhục
Khuôn mặt đồng quê giữ kín đáy lòng
Những hố, rãnh chằng chịt ruộng vườn
Những vết nhăn đầy mặt
Những vệt cháy chưa bao giờ tắt
Lời nguyền rủa thấm đầy nước mắt:
- Tổ cha mi, cay thiệt!

Hôm nay ta về
Đi hàng giờ vẫn chưa hết chiều quê
Nhớ tuổi thơ
Những vui buồn âm thầm sẻ chia cùng các mệ
Những hy vọng chập chờn trong bếp trấu
Hơi nóng cuối cùng còn lấp lánh tim sen.

Các mệ ơi, các mệ đã đi rồi
Dưới mộ cát tay gầy còn gác trán
Đường con đi còn xa vời vợi
Mùa đông quê mình sương khói cứ phân vân…
Nhưng thằng bé nhà quê đã trải đủ phong trần
Quen với trò thăng trầm, khôn dại
Sá chi đám lọc lừa
Phường giá áo túi cơm
Chỉ ray rứt thương những hồn năm xưa còn quanh quẩn
Bên gốc ớt già chưa nguôi bớt đắng cay!

DỰ CẢM
Tập thơ của Nguyễn Thanh Văn
NXB Hội Nhà văn ấn hành
tháng 7/2011.
176 trang,
giá bìa: 38.000đ

(*) Tác giả Nguyễn Thanh Văn trước đây là hội viên Hội VHNT Đồng Nai. Hiện nay anh sống và làm việc tại TP Hồ Chí Minh

1 nhận xét: