Chủ Nhật, 22 tháng 7, 2012

GVĐN 15: THƠ NGUYỄN NHỰT HÙNG


NGUYỄN NHỰT HÙNG
(TP Hồ Chí Minh)

TRONG VƯỜN KÍ ỨC

Đi rảnh rỗi trong những vườn kí ức
Chạm tháng năm quá khứ đã ngủ khì
Chiếc lá cũ có hình tôi xanh vắt
Hay giả vờ nhắm mắt tôi bước đi

Con ốc nhỏ ngập mình trong ánh sáng
Mặc chiếc râu tiềm thức khoắn vào bùn
Nơi đổ nát tôi biết mình vẫn sống
Những hạt mầm vẫn nảy nở ung dung
Vườn hơi lạ dẫu ngày nay vẫn thế
Nấm trắng loang tôi bản ngã nhạt nhòa
Đây đó rụng rơi một vài quả héo
Thì cuộc đời đôi lúc cũng ba hoa
Màu gió chảy trên bụi ngày hoen ố
Cởi hai mươi tôi tắm mát lọt lòng
Hiện thực đắng qua bờ giọt nước mắt
Nhân loại cuồng như một trận xóc hông
Tôi chôn vội tiếng thời gian vừa xả
Nghe nhau mình dưới lòng đất oe oe
Tôi tráo trở giấu một vài kí ức
Rãnh rỗi tôi lại có cớ khóc nhè.
(24.04.2012)

VÁCH

Giữa mạch phố khúc ca tôi lạc giọng
Ứ hừ hừ đắng ngét thị thành van
Em hút mất con đường quằn quại xám
Trả lại tôi chảy máu một tiếng khàn
Giữa những cái không còn là một cái
Chênh choang em tôi ngái ngủ rùng rền
Em con gái thì vẫn là con gái
Chỉ tội rằng thế kỷ vội lãng quên
Lãnh đạm tóc cuốn gió vào đám rối
Sột soạt bung cúc phố giữa quán mùa
Tôi đâu biết tình yêu về lưu trú
Tận vách buồn em hiện hữu ngày xưa.
(28.02.2012)


CƠN NGẪU MỒ CÔI

Cơn mơ cũ miết theo từng nếp gấp
Một con dao rọc giấy sét gỉ cùn
Con ngựa trắng mù lòa trong đôi cánh
Bay lên trời bỏ lại phố tréo tru
Tờ báo tối có chân dung màu xám
Những bình an truy nã số đuôi dài
Đổ tan nát vào tôi là bóng quán
Nhặt nhạnh mình từng hạt vỡ mỉa mai
Kèn Tây tiễn sinh linh về hư ảo
Banner xanh khoác áo trắng tang mùa
Tôi cũng kiếp sinh linh thầm than khóc
Ngóc ngách đời mối đục chiếc ghế thưa
Sự tồn tại ngấm ngầm cơn phá sản
Thời gian tôi dành dụm phí hoang rồi
Lời than vãn rệu run tràn ám ảnh
Phố nghiêng mày từng cơn ngẫu mồ côi.
(09.04.2012)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét