Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011

GVĐN 02 - Thơ đạt giải của Hạnh Vân

Chùm thơ đạt giải cuộc thi Sáng tác văn học - nghệ thuật về Đề tài Gia đình và phòng, chống bạo lực gia đình tỉnh Đồng Nai lần thứ I năm 2010

Hạnh Vân
(HV Hội VHNT Đồng Nai)

Bức tranh cuộc đời

Mẹ vẽ bức tranh hôn nhân hồng sắc tình yêu
Vẽ những nụ cười trẻ thơ vào gia đình hạnh phúc
Bức tranh yêu thương vẫn còn tươi nét mực
Ba lỡ tay làm loang lổ sắc màu

Bóng đêm lạnh lùng vẽ những nỗi đau
Nét cọ tủi hờn loang thành dòng nước mắt
Mẹ cố nén lòng không bật ra tiếng khóc
Khi ba vẽ thêm người phụ nữ thứ hai lên bức vẽ gia đình


Mẹ vẽ đợi chờ vào khoảnh khắc bình minh
Nhưng nét mỏi mòn cứ hiện lên khi màn đêm buông xuống
Mẹ vẽ bước chân tảo tần sớm hôm trên đồng ruộng
Để ước mơ con tung bay theo những cánh chim trời

Mẹ đưa nét cọ bao dung vào bức tranh đời
Hòa thêm sắc thứ tha khi ba quay về tổ ấm
Nhưng bức tranh gia đình chưa kịp bừng sắc thắm
Ba lại mạnh tay vấy mực xám buồn

Mẹ lại chống chọi từng đêm ngăn giọt nước mắt tuôn
Gom hết sắc màu yêu thương vẽ một vòng tay ấm
Cho chúng con vững cánh bay vào trời cao rộng
Hòa thêm sắc an vui - con vẽ tiếp bức tranh đời…

                                                    
Nơi thênh thang

Người đàn ông quảng giao
Đi đến nơi nào cũng chật
Cơ quan
hội trường
đường phố
chật chội những nụ cười giao đãi
chen chúc những cái xiết tay
những lời ngợi ca cũng giăng giăng vây ngày nhạt rỗng

Quán xá đêm đêm chật chội những bóng hồng
níu người bằng ánh mắt lả lơi
trói người bằng đôi môi mọng đỏ
xiết nghẹt người bằng bầu ngực căng chật bung áo mỏng
cho thơ nồng
cho rượu cay
cho cuộc đời mê đắm những cơn say

Khi hơi men tan
                     tan giấc mơ gầy
những nụ cười tắt
những gương mặt trơ khấc
xô nhau
những đôi guốc cao giẫm nát trái tim nhàu

Bị thương rồi
người có kịp về ngôi nhà nhỏ
có kịp úp mặt vào bờ vai mỏng
thênh thang một giấc bình yên…


Áo nâu

Người đàn bà mặc chiếc áo nhuộm màu đức hạnh
ngượng nghịu chờ tàn đêm
không dám đắm mình trong bến mê
không dám níu chặt tình lang bằng đôi môi đẫm mùi cỏ dại
không dám khua động màn đêm bằng dập dồn hơi thở
không dám chong giữa trời ánh mắt rực lửa yêu

Lặn lội thân cò
chiếc áo ngả nâu
nhạt nhòa giữa những sắc áo đỏ xanh vàng tím
chìm khuất theo vạt nắng cuối ngày
Tình lang lạc bước rồi
Cò nỉ non tiếng khóc
chơi vơi...

Cởi chiếc áo nâu
khỏa thân nhan sắc
người đàn bà cháy bùng thành ngọn đuốc
rừng rực sáng một góc trời

Cơ thể nóng rẫy trong đêm bỗng cất nên lời khao khát…



Nói thay lời đứa con bị cha mẹ bạo hành

Quyền uy người lớn
cựa quậy trong chiếc roi mây
cựa quậy trong bàn tay “thép”
cựa quậy nhà trên, góc bếp
chực chờ diễu võ giương oai

cơn nóng giận của người lớn
trút lên da thịt non mềm
thân thể của con nơi nào cũng biết nhói biết đau biết rát
chỉ tâm hồn thơ trẻ
chai dần theo những đòn roi

cổ tích ngủ quên
những con số đỏ đen hóa mẹ thành dì ghẻ
nhưng cơn say ngả nghiêng biến cha thành phù thủy
ác mộng giữa ban ngày
đâu ông bụt bà tiên?

con tìm về cổ tích trong giấc mơ đêm
nơi có những cha mẹ nghèo hết mực thương con
                                    dẫu con có xấu xí dị hình như sọ dừa nàng cóc
nơi chỉ những kẻ ác mới làm đau người khác
người lành không thích cầm roi

con non dại vụng về
nhưng xin mẹ cha đừng thương con bằng roi bằng vọt
con sẽ lớn lên
bằng lời ru, cổ tích
bằng dịu dàng, nghiêm khắc
chỉ xin đừng đánh con đau

ông bụt ơi
con đợi phép nhiệm màu
biến hung tợn thành dịu dàng
biến roi mây thành chùm bong bóng
lời ru ngọt ngào thay lời quát mắng
ác mộng hóa thành một giấc bình yên
để con được làm một cái bống ngoan…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét