Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011

GVĐN 02 - Truyện đạt giải của Trần Thu Hằng

Truyện đạt giải cuộc thi Sáng tác văn học - nghệ thuật về Đề tài Gia đình và phòng, chống bạo lực gia đình tỉnh Đồng Nai lần thứ I năm 2010:

Trần Thu Hằng
(HV Hội Nhà văn VN tại Đồng Nai)

“PHIÊN TÒA” TRẺ CON
Truyện ngắn

“Vụ án” một em bé ở Cà Mau bị ông bà chủ trại nuôi tôm hành hạ, đánh đập suốt hai năm trời khiến cả lớp 36  của bé Mai xôn xao. Ban đầu, Mai chỉ nghe các bạn kể lại sau khi đã xem ti vi, đọc báo, rồi xem trên mạng. Cô bé có hỏi mẹ về chuyện này nhưng mẹ chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Cho đến một hôm, thằng Nhân cho Mai mượn một tờ báo, trong đó có bài phóng sự rất dài viết về “vụ án” này, cô bé liền kiếm một góc để đọc nó. Mai đọc hết một mạch, vừa tò mò vừa sợ hãi, cuối cùng cô bé cũng hiểu đầu đuôi sự việc vì sao anh Tèo lại phải đi làm thuê và bị hành hạ suốt hai năm trời; và bây giờ anh đã được giải cứu, được đưa vào bệnh viện chăm sóc… Nhưng bây giờ anh phải mang những thương tật trên người suốt đời, không thể chữa khỏi được, còn hai vợ chồng “ông bà chủ” thì đã bị bắt, bị mọi người lên án, nguyền rủa…
Đọc xong tờ báo, Mai liền chạy đi tìm mẹ. Tự nhiên cô bé sợ đến run người, khi nghĩ rằng ở đâu đó quanh đây có những người giàu nhưng độc ác đang rình rập để bắt cóc, đánh đập con nít.
Biết đâu họ đang muốn bắt mình thì sao?... Bởi vì nhà Mai cũng nghèo lắm, ba cô bé cũng bỏ đi giống như ba anh Tèo, còn mẹ thì suốt ngày đầu tắt mặt tối đi làm kiếm tiền nuôi hai chị em Mai. Nếu họ bắt Mai đi, bắt Mai làm việc từ sáng đến tối, lại còn dí bàn ủi vào lưng, lấy kìm nhổ răng, hay tạt nước sôi vào người vì một cái lỗi nào đó… thì Mai làm sao mà sống nổi! Biết đến bao giờ cô bé mới được gặp lại mẹ và em Linh đây? Nhà Mai ở gần chợ, mẹ đã từng cảnh báo là không được ra đường, không được bắt chuyện với những người ở trên xe chở hàng, cứ nhìn những mui xe bít bùng thì biết!...
Cô bé sà vào lòng mẹ. Mẹ đang lúi húi sửa lại cánh cửa gỗ bị long bản lề, thấy con gái có cử chỉ khác lạ thì hơi bực mình:
- Tránh ra nào, lại có chuyện gì nữa đây?
- Con… Mẹ ơi, sao anh Tèo không tìm cách trốn đi, hay là báo công an để người ta bắt ông bà chủ…?
- Anh Tèo nào? - Mẹ hỏi lại, chứng tỏ mẹ không nhớ chuyện này.
- Anh Tèo ở dưới Cà Mau ấy… Anh ấy mười bốn tuổi rồi…
Mẹ nhíu mày một lát, rồi lại nghiêm giọng với con gái:
- Nè, không được suy nghĩ tầm bậy, nghe chưa? Lo mà học để thi cho tốt, con mà ở lại lớp là mẹ không có tiền cho con học nữa đâu đấy nhé…
- Mẹ…
Câu răn đe của mẹ vô tình lại càng làm Mai sợ. Mẹ mà không cho đi học thì Mai biết làm gì? Hay là mẹ lại phải cho mình đi làm mướn? Cô bé len lén nhìn mẹ hồi lâu, nhưng chẳng thấy mẹ có phản ứng gì, chỉ luôn tay làm việc rồi quay ra nấu cơm, Mai đành lấy sách vở ra để học. Nhưng suốt buổi tối hôm đó cô bé chẳng học được chữ nào, lúc nào cũng nhớ đến bài phóng sự mới đọc trên báo, rồi suy nghĩ, tưởng tượng lung tung. Thằng Linh em của Mai thì mới học lớp một, nó ăn tối xong là tót ra xóm chơi tạt lon liền. Báo hại Mai phải chạy ra canh chừng, sợ em bị bắt cóc…
Đêm ấy Mai không sao ngủ được. Ba mẹ con nằm sát nhau trên một chiếc giường thấp, thỉnh thoảng cô bé lại nghe tiếng mẹ thở dài. Mẹ thường thở dài trong khi ngủ, làm Mai không dám cựa mình, nhưng mắt cô bé cứ chong chong nhìn vào bóng tối. Không biết giờ này ba đang ở đâu, có biết rằng Mai đang rất sợ hãi, rất lo lắng cho cả nhà không? Mẹ có đủ sức nuôi hai chị em Mai không, hay là… Rồi lỡ có chuyện gì kinh khủng, ba có biết để đi tìm chị em Mai không? Cô bé tưởng tượng ra khuôn mặt và hình dáng của hai vợ chồng độc ác ở Cà Mau, rồi lại nhớ đến gương mặt sưng húp của anh Tèo trên báo. Suốt đêm cô bé nghĩ rằng anh ấy mười bốn tuổi mà còn bị hành hạ như thế, còn mình mới có chín tuổi… Biết làm sao đây?

***

Mai bước vào lớp trong lúc các bạn đang túm tụm lại kể chuyện gì đó, cô bé liền sáp vào vì nghe loáng thoáng tên “anh Tèo ở Cà Mau”. Nhỏ Lan thì thầm có vẻ hết sức quan trọng:
- Mình kể cho mẹ mình nghe rồi. Thế là tối hôm qua cả hai mẹ con ôm nhau mãi mà không ngủ được luôn. Mình còn không dám đi vệ sinh ban đêm nữa… Eo ơi, mẹ mình lớn vậy mà cũng còn sợ hai ông bà kia nữa đó…
- Mình cũng không ngủ được - Nhỏ Trang lúc lắc hai bím tóc giống như sừng trâu trên đầu mà nói - Mình nghe nói chưa có vụ hành hạ trẻ em nào dã man như vụ anh Tèo. Tội nghiệp anh ấy quá, giá như mẹ anh ấy đi thăm con và biết chuyện sớm thì …
Thằng Thanh đang xếp máy bay giấy ngẩng đầu lên, le lưỡi trêu:
- Đúng là đồ con gái nhát hít. Mình không sợ, không bao giờ sợ cả…
- Mình cũng không sợ - Trang cãi lại - mình chỉ thấy tức giận thôi. Mình mà là công an, mình sẽ bắt nhốt hai vợ chồng bà chủ liền…
Thằng Nhân, người cho Mai mượn tờ báo và cũng ở gần nhà Mai nhất lừ lừ đi vào lớp và e hèm như người lớn:
- Này này, tin mới nhận, nóng hổi vừa thổi vừa nghe đây này…
- Sao, sao? - Cả bọn liền xúm lại quanh Nhân một cách ngưỡng mộ.
- Ba mình mới mua báo, người ta viết rằng ba anh Tèo đã trở về thăm con sau mười mấy năm bỏ đi nè… Mấy bạn biết không, ba anh Tèo xin lỗi con vì đã không chăm sóc con, để con phải đi làm mướn, bị hành hạ…
Tự nhiên Mai che hai tai lại, nghẹn ngào nói to lên:
- Thôi đi, đừng nói nữa. Mấy bạn đừng có nói nữa…
Nhân quay lại, ký lên đầu Mai một cái và ra vẻ thông thái:
- Nè, tụi mình phải biết mấy chuyện này cho nó khôn ra, biết không? Trẻ con tụi mình cũng có quyền của mình chứ, ba mẹ mà có lỗi thì cũng phải xin lỗi con cái chứ…
- Hứ…
Mai chẳng nói được gì thêm, chỉ biết hứ một cái cho bõ ghét. Lúc đó, thằng Việt lớp trưởng nhảy vào cuộc:
- Thằng Nhân nói đúng đó. Mình thấy hai vợ chồng ông bà chủ trại nuôi tôm ở Cà Mau kia có nhiều tội lắm. Không chỉ có tội hành hạ, ngược đãi anh Tèo, vi phạm quyền của trẻ em, mà còn can “tội” làm cho con nít cả nước phải sợ hãi, trong đó có các bạn ở lớp mình nữa. Mấy tội này phải bị xử đàng hoàng, không bỏ qua được…
Bạn Lan le lưỡi như thể chưa hết sợ:
- Thì các chú công an đã bắt họ rồi đó, mai mốt tòa sẽ xử thôi…
Việt vươn bộ ngực gầy nhom của mình mà tuyên bố:
- Nhưng mình muốn xử họ liền bây giờ, để các bạn lớp mình không phải sợ nữa, hiểu chưa? Các bạn đồng ý không?
- Đồng ý!
- Đồng ý!
Năm sáu cánh tay giơ lên đồng tình. Mai quay qua quay lại nhìn các bạn, rồi cũng rụt rè giơ cánh tay nhỏ xíu của mình lên.
Thằng Nhân dùng tay bắc loa kêu gọi:
- Học sinh lớp 36 mở “phiên tòa” xử cặp vợ chồng bạo hành trẻ em đây, các bạn trật tự, trật tự để tham gia “phiên tòa” nào…
- Hả, hả? Hay quá ta. Vào lớp mau lên các bạn ơi…
Đám con trai nhào vào lớp, có đứa còn kéo tay các bạn gái còn ham nhảy dây ngoài sân. Cả lớp láo nháo lên, hết đứng lên lại ngồi xuống để thắc mắc:
- Vậy chứ ai là quan tòa?
- Ai làm nhân chứng? Ai là phạm nhân mới được chứ?
- Nè, ai chịu “làm” anh Tèo giơ tay lên…
Việt đứng trên bục gãi đầu gãi tai, dáng người nó nghiêng nghiêng như con cò trông rất buồn cười. Nó nhìn đồng hồ điện tử trên tay rồi đưa ra ý kiến:
- Chỉ còn năm phút nữa là vô học rồi các bạn ơi. Để ra chơi mở phiên tòa cho nó “hoành tráng” nghe các bạn. Từ giờ tới lúc đó, cả lớp mình phải suy nghĩ trước tất cả mọi thứ để xét xử cho nhanh gọn, không phải làm đi làm lại như mấy phiên tòa của người lớn nhé, được không?

***

Tiếng trống ra chơi vừa vang lên, cả lớp đứng phắt dậy chào cô giáo, nhưng không em học sinh nào huýt sáo hay nhảy ra khỏi chỗ làm cô lấy làm lạ. Liếc nhìn vẻ mặt hơi căng thẳng của bọn học trò xong, cô bước về phòng giáo viên, chốc chốc lại nhìn về lớp mà không hiểu tại sao cả lớp không chịu ra chơi.
Chờ cô giáo đi rồi, Việt liền bước lên bục, ưỡn người ra một cách oai vệ mà kêu gọi các bạn:
- Tôi tuyên bố khai mạc phiên tòa xét xử cặp vợ chồng chủ trại nuôi tôm đã hành hạ, ngược đãi trẻ em là anh Phan Văn Tèo, mười bốn tuổi. Tôi sẽ là chánh án, được không?
- Được, được…
Các bạn ồ lên, mấy đứa con gái cười khúc khích. Việt vẫn chưa lấy lại được vẻ mặt bình thường, ngại ngùng giơ tay chỉ xuống dưới:
- Thằng Tân hay đánh bạn phải làm người chồng độc ác, đã từng lấy kìm nhổ răng anh Tèo. Còn “vợ” nó là con Thúy ma ma nhiều chuyện, hay chơi ăn gian… Được không?
- Được, được lắm! – Thằng Thanh vỗ tay reo lên, cả lớp tán thưởng nồng nhiệt. Gì chứ hai đứa Tân và Thúy “nổi danh” không những trong lớp, mà còn khắp cả trường tiểu học An Bình nữa. Đây cũng là dịp cả lớp “điểm danh” cho cả hai đứa bớt hung hăng, phá phách và đánh bạn đi mới được!
Thằng Tân ngượng ngùng cúi nhìn xuống đất, cười cười như biết lỗi. Còn con Thúy - biệt danh Thúy ma ma - thì nhảy lên như con choi choi. Nhưng thằng Thanh, rồi con Lan đưa tay đẩy vai nó, thế là nó cũng chịu im, nhưng hai mắt vẫn liếc ngang liếc dọc, môi chu lên như đang muốn chửi thầm “chánh án”.
- Còn thằng Nhân, nó theo dõi vụ án này từ đầu đến giờ, nó biết hết mọi thứ về anh Tèo, nên cho nó làm anh Tèo luôn…
- Đồng ý! - Nhân vọt đứng lên một cách kiêu hãnh - Thưa chánh án, “em” sẽ khai hết mọi chuyện, không bỏ sót một chuyện nào hết…
Thấy bạn Nhân sốt sắng nhận nhiệm vụ nặng nề này, Việt cảm thấy nhẹ cả người. Cậu bé nhìn quanh rồi hỏi:
- Vậy ai xung phong làm nhân chứng? Tòa xử mà không có nhân chứng là bị cáo không chịu nhận tội đâu…
- Khỏi lo, mình là nhân chứng đây!
- Tớ cũng làm nhân chứng!
- Cả tớ, tớ nữa…
Cả lớp lao nhao lên một lần nữa. Thằng Việt hoa mắt khi gần như hết cả lớp nhận làm “nhân chứng”. Nhưng nó cũng hết sức hãnh diện bước tới bàn giáo viên, dùng cây thước gỗ của cô giáo mà đập một nhát y như Bao Thanh Thiên chuẩn bị ra lệnh “cẩu đầu trảm”:
- Phiên tòa bắt đầu. Cho giải bị cáo lên đây…
Hai cảnh sát viên tình nguyện đẩy Tân và Thúy ma ma lên đứng chỗ trống giữa hai bàn đầu. Việt ra giọng nghiêm nghị, quát hỏi:
- Bị cáo Tân và Thúy, hai người có nhận tội ngược đãi trẻ em, đánh con người ta bị thương tật suốt đời không?
Cả hai phạm nhân ngoẹo đầu ngoẹo cổ một hồi, thằng Tân vẫn tủm tỉm cười khiến Việt điên tiết lên:
- Nghiêm túc xem nào. Hai người có nhận tội không?
Thằng Tân ngoái ra sau nhìn, thấy các bạn chăm chú nhìn mình thì gãi đầu sồn sột:
- Tụi  mày đã biết hết rồi còn hỏi…
- Nào, có nhận tội hay không?
- Hứ! - Con Thúy nhập vai tốt hơn nhiều, nó chống tay xuống bàn, cổ gân lên để cãi - Mấy người ỷ có cảnh sát, có tòa án để kết án người vô tội chứ gì? Bằng chứng đâu? Tụi tui nuôi nó (chỉ vào mặt Nhân) mấy năm trời, tại nó hư đốn, lười biếng, không biết nghe lời nên chỉ đánh nó mấy cái thôi, tại nó… đi đánh lộn nên cái mặt mới bị như vậy chứ bộ…
Cả lớp ồ lên vì “lời khai” của bà chủ Thúy ma ma. Thằng Nhân suýt nữa nhảy lên bàn để phản đối, nhưng rồi Việt ra hiệu khiến nó đứng im, nhưng hai chân giật giật không yên.
- Này em Tèo. Em có đi đánh lộn không?
- Dạ… không - Thằng Nhân đáp ngay, mặt đỏ lên - Suốt ngày hai vợ chồng ông bà chủ bắt em làm hết việc này đến việc kia, em còn không được ngủ, không được ăn… thì đâu còn thời gian đi chơi, đi đánh lộn…
- Vậy em có hư đốn, lười biếng, không nghe lời người lớn không?
- Dạ… không. Người ta đánh chửi em cả ngày, nhưng em không dám cãi… Em chỉ có một mình, mẹ em ở xa, không biết em bị đánh chửi như vậy…
Rồi thằng Nhân giơ tay lên, quệt nước mắt mà không biết là thật hay giả bộ. Mặt thằng Việt lớp trưởng dài ra vì lúng túng, lát sau mới hỏi tiếp:
- Vậy ông bà chủ hành hạ em như thế nào?
- Ôi, ôi… Thật khủng khiếp! - Thằng Nhân giơ hai bàn tay lên ôm lấy mặt, cái đầu nhỏ xíu của nó lắc lư - Hai ông bà coi em như súc vật, như rô bốt vậy. Chánh án có biết trò chơi điện tử “Hắc Long quá hải” không? Hai ông bà cứ làm như em là con rắn màu đen biết biến hóa thành chín lần chín là tám mươi mốt mạng, mỗi mạng là một “level1 vậy… Nhưng em làm sao làm nổi, em chỉ là một đứa con nít, còn chưa khuân vác được như người lớn nữa mà…
Cái chuyện “Hắc Long quá hải” làm chánh án thật sự lúng túng, mà đám đông bên dưới cũng khó hiểu. Vì chẳng ai trong lớp chơi game online trên mạng giỏi bằng thằng Nhân. Thúy ma ma rất thông minh, nghe xong liền phản bác:
- Làm gì có chuyện đó, vợ chồng tui chỉ bắt nó rửa bát, quét nhà, trông em thôi, tại nó mê chơi điện tử quá cho nên…
- Không, em đâu có chơi điện tử. Ở đó làm gì có game online… Em ví dụ vậy thôi, vì rất nhiều lần hai ông bà “oánh” em xong thì hù dọa là nếu em tìm cách trốn đi, hay nói ra cho ai biết thì ông bà sẽ quẳng em xuống ao làm mồi cho tôm, cho cá, “hóa kiếp” em luôn…
Việt bặm môi lại, đập bàn một cái “chát”:
- Thật là quá lắm! Vậy các nhân chứng cho biết là những chuyện em Tèo kể có đúng không? Đúng bao nhiêu phần trăm?
Đến lúc đó, đám nhân chứng mới nhớ ra nhiệm vụ chính của mình, bắt đầu nhao nhao lên:
- Đúng, đúng hết! Đúng một trăm phần trăm, một ngàn phần trăm luôn.
- Tụi tui thấy hai vợ chồng này ác quá nên đã giải cứu cho em Tèo đó, ông chánh án ơi. Hic hic…
- Thôi đi bà chủ “tài lanh”, còn cố cãi nữa, tòa “xử” tử hình bây giờ…
Việt liếc nhìn đồng hồ điện tử trên tay, rồi lấy giọng nghiêm nghị hỏi lại:
- Thế nào, hai bị cáo cứng đầu… Hai người đã chịu nhận tội chưa?
- Nhận đi, biết điều thì nhận luôn đi, còn chối làm gì?
Nhân chứng lại lên tiếng, khiến cho Thúy ma ma liếc ngang liếc dọc tìm “đồng minh”, nhưng không còn ai tỏ vẻ thông cảm nữa. Nó giật giật áo thằng Tân, nhưng “chồng” nó túm vội lấy áo, nhét vào thắt lưng, không thèm trả lời lại.
- Bị cáo Tân, trả lời đi.
- Dạ… “gồi”, em nhận…
Nó lại tủm tỉm cười, rồi bất ngờ lấy giọng miền Tây đáp lời. Con Thúy hậm hực cúi đầu, miễn cưỡng tiếp lời:
- Dạ… rồi…
- Vậy mới đúng chứ!
Đám “nhân chứng” vui mừng ra mặt, có đứa còn giơ ngón tay cái lên ra hiệu “number one” tán thưởng Việt. Việt mỉm cười sung sướng, nhưng vẫn muốn kéo dài trọng trách của mình bằng một câu hỏi:
- Em Tèo, em có muốn nói gì với tòa, với mọi người không?
Câu hỏi hơi bất ngờ, nên thằng Nhân hơi sững người, lấy tay cào cào má, cười cười khoe hàm răng trắng nhởn. Bé Mai ngồi ngay phía sau liền khều nhẹ lên vai bạn, khe khẽ nhắc:
- Nói đi, nói em muốn được về với mẹ, với em, muốn được đi học, không để bị mù chữ…
Thằng Nhân ngần ngừ một lát rồi bắt chước Mai bằng một giọng hết sức đáng thương:
- Dạ, em muốn được về với mẹ, với em của em… Em muốn được đi học, không để bị mù chữ, bị người ta bắt nạt…
- Em muốn gặp lại ba… Em muốn ở với cả ba và mẹ…
Nghe Mai nhắc tuồng, thằng Nhân hứng chí kêu rống lên:
- Em muốn gặp ba em. Em muốn ở với cả ba lẫn mẹ. Ba ơi! Bây giờ ba đang ở đâu? Ba có biết là tụi con nhớ ba lắm không, cần có ba lắm không?
Thằng Thanh vỗ tay, trổ tài hài hước:
- Bis, bis! Hay quá! Cho một tràng vỗ tay để cổ vũ em Tèo đi các bạn ơi!
- Khoan. - Việt kêu to lên - Phải đến phần tuyên án mới đúng chứ. Tội trạng của hai đứa bị cáo này, thì…
- Tử hình luôn!
Thằng Thái kêu to lên. Tiếp theo, có một tiếng nói the thé cất lên:
- Không cần tử hình. Hai vợ chồng tụi nó hành hạ em Tèo thế nào thì bây giờ phải bị hành hạ lại y như thế, vậy mới đúng…
- Sao được. Phải xử thật nặng cho bọn nó sợ, để đừng ai hành hạ trẻ con nữa chứ…
Việt không để hai bên tranh cãi lâu, nó xen vào một cách chững chạc:
- Mấy bạn, đây là tòa án của trẻ con, mình chỉ cần biết như vầy thôi: Nếu xét cho đúng tội thì phải xử phạt hai người này thật nặng, phải tử hình chứ không có đùa đâu. Nhưng tòa cho hưởng án… treo vĩnh viễn. Trẻ con tụi mình không thèm tử hình ai hết, mai mốt tụi mình lớn lên cũng sẽ không bắt nạt đứa bé nào cả. - Nó quay sang hai “bị cáo”, trịnh trọng nói: - Tân, Thúy, hai bạn đã hoàn thành nhiệm vụ, về chỗ đi…
- Án treo vĩnh viễn? Thế là thế nào nhỉ?
Cả bọn băn khoăn hỏi nhau, trong lúc bé Mai thầm gật đầu tán đồng lời “tuyên án” đó. Chỉ cần được sống với ba mẹ và em, không phải sợ hãi điều gì, đó là tất cả những gì cô bé mong muốn rồi.
- Các em, “xử án” xong chưa? Sao không thấy đứa nào cười hết vậy?
- Ôi, cô vô! Cô vô!
Sự xuất hiện bất ngờ của cô làm cả lớp cuống lên. Nhất là thằng Việt, trên tay nó vẫn cầm cây thước, không biết giấu vào đâu. Cô đến gần xoa đầu nó, rồi nhẹ nhàng nói với cả lớp:
- Các em, thật tình cô không biết vụ án người lớn hành hạ, ngược đãi trẻ em ở Cà Mau lại tác động đến các em mạnh đến vậy. Cô nghĩ cha mẹ các em cũng không thể ngờ chuyện này giống như cô. Nhưng cô rất mừng vì thấy các em thật thông minh, đáng yêu và nhân hậu nữa. Trong cuộc họp phụ huynh học sinh sắp tới, cô sẽ kể lại diễn biến “phiên tòa” này cho tất cả các phụ huynh lưu ý và chăm lo đến đời sống tinh thần của con em mình hơn. Các em cứ yên tâm, cha mẹ các em, và cả cô nữa, lúc nào cũng yêu thương các em, và mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho các em… Thôi, cả lớp ra chơi đi, vẫn chưa đến giờ vào lớp đâu…
- Ôi, cô thật là tâm lý! Tụi em cám ơn cô!
- Cô ơi! Cô đúng là “thần tượng” của tụi em!
Cả lớp vỗ tay và òa lên vui sướng. Nụ cười trở lại trên môi của “chánh án” Việt, “bị cáo” Tân và Thúy, “nạn nhân” Nhân và tất cả “nhân chứng” có mặt tại phiên tòa. Riêng bé Mai lặng lẽ bước đến ôm lấy cô giáo, cô bé hy vọng, rất là hy vọng…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét