Thứ Bảy, 14 tháng 1, 2012

GVĐN 05: THƠ DƯƠNG THỊ THU HƯỜNG

Dương Thị Thu Hường
(HV Hội VHNT Đồng Nai)

Trên đồi Vọng Cảnh

Đà Lạt,
Vọng Cảnh và tôi đứng kề nhau
Lạc lõng, hắt hiu tôi và gió
Tôi thét ru mình, thinh lặng ru tôi:
Ngủ đi, tháng ngày cô đơn dằng dặc
Tha phương ơi nỗi thống khổ màu gì?

Không có anh phải nỗi cô đơn màu tím
Và có anh nỗi cô đơn màu gì?

Sương rất trong ngấm tận lòng khổ ải
Ta là ai mà rong ruổi trên đời?
Ngắm những chồi non mơn man
Triền đồi cao nguyên hút gió
Ước được là mầm thông bé nhỏ
Gieo vui ngày mãi hát ru đời
Gió thổi lộng buốt hai tai, đôi vai
Biết gọi tên ai, tên ai
Ta muốn hỏi:
Tình yêu là gì? muôn đời không hiểu nổi.


Điểm dừng

Em đâu phải tia nắng reo vui ngày mới
Em đâu là nụ hồng lấm tấm sương
Em đâu là ngôi sao trên trời thẳm
Hình ảnh ước mơ anh
Chiếc chặn giấy trên sách anh đang viết lúc mỏi
Nếu chợt ngày vương bụi
Em ước đó là mình
Điểm dừng của em bên anh
Đáng ghét và gần gũi.
Em có thể thức cùng anh trong bao đêm tối
Nhắc nhở anh ngày chất thêm ngày
Em có thể gối đầu lên câu chữ anh
Như gửi gắm cuộc đời,
Có thể ôm hôn câu chữ anh mệt nhoài
Cho đến khi yên nghỉ.
Tia nắng, hoa hồng đều có thể
Tắt lịm bởi điểm xoay của trời.
Em không biết điểm dừng của trái tim
Có ngọt hơn điểm dừng của hạt bụi
Trên câu thơ anh say thở?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét