Thứ Bảy, 14 tháng 1, 2012

GVĐN 05: THƠ PHAN KHÔI

Phan Khôi
(1887 - 1959)

Tình già

Hai mươi bốn năm xưa, một đêm vừa gió lại vừa mưa,
Dưới ngọn đèn mờ, trong gian nhà nhỏ, hai cái đầu xanh, kề nhau than thở:

- “Ôi đôi ta, tình thương nhau thì vẫn nặng, mà lấy nhau hẳn đà không đặng,
“Để đến nỗi tình trước phụ sau, chi cho bằng sớm liệu mà buông nhau!”
- “Hay! Nói mới bạc làm sao chớ! Buông nhau làm sao cho nỡ?
“Thương được chừng nào hay chừng nấy, chẳng qua ông Trời bắt đôi ta phải vậy!
“Ta là nhân ngãi, đâu có phải vợ chồng mà tính việc thủy chung?”
   ……………………………………
 Hai mươi bốn năm sau, tình cờ đất khách gặp nhau:
 Đôi cái đầu đều bạc. Nếu chẳng quen lung, đố có nhìn ra được!
 Ôn chuyện cũ mà thôi. Liếc đưa nhau đi rồi! Con mắt còn có đuôi.

(Bản in trên “Phụ nữ tân văn” số 122 ra ngày 10 tháng 3 năm 1932)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét