Thứ Bảy, 14 tháng 1, 2012

GVĐN 05: TRUYỆN THIẾU NHI CỦA MƯƠNG SAO

Mương Sao

Cái tên, cái tuổi nhà ai!

Năm 2011, khi tác giả Nguyễn Thái Hải (Khôi Vũ) đi tìm những truyện ngắn viết trên các báo thiếu nhi trước 1975 của mình, một bạn đọc cũ là anh Đèn Biển ở Long An đã tặng lại hầu như toàn bộ những số báo có in truyện của Nguyễn Thái Hải (khoảng 50 truyện & bài).

Trong lúc lục tìm các tờ báo cũ ở nhà Đèn Biển tại Long An, chủ nhà vui miệng hỏi khách có biết tác giả Mương Sao hồi đó là ai không? Nguyễn Thái Hải bèn cười mỉm chi mà rằng: “Chính là tớ đấy!”
 Vậy nghĩa là... cái truyện vui thiếu nhi dưới đây ký tên Mương Sao, chính là của Nguyễn Thái Hải (Khôi Vũ). Truyện được in trên tạp chí Tuổi Hoa số 195, số Tết Quý Mão, ra ngày 15/2/1973.

Phải nói rằng bữa cơm tối là gia đình Ngọc Tộ nhộn chẳng khác cái chợ nhỏ. Ấy là còn có ba má ở nhà, ông bà đã đánh đông dẹp bắc mà còn thế! Chả trách sao hôm nay, ông bà vắng nhà, giặc gia chẳng nổi lên như rươi trong bữa cơm tối.
Đầu tiên là phát pháo tấn công của cu Vịt nhắm vào Ngọc Trân. Nó nhón cái chân gà đưa lên trước mặt, lúc lắc đầu ngắm nghía làm mọi người đều phải chú ý. Mãi, nó mới hỏi:
- Cu Vịt đố cả nhà nhé, cái này là cái gì?
Cu Tân vọt miệng đáp:
- Cái chân gà chứ gì!
Cu Vịt gật gù ra dáng thích chí rồi cứ nhắc đi nhắc lại:
- Khá lắm, cu Tân thế mà khá, đáng được mười điểm. Đúng, đây là cái chân gà, cái chân gà...
Cu Vịt nhắc đi nhắc lại mấy lần cái chân gà thì mọi người cùng hiểu ra. Ngọc Trân đỏ bừng mặt lên:
- A! Thằng quạc quạc kia, mày kêu ngạo tên tao đấy phải không?
Cu Vịt ra vẻ ngạc nhiên:
- Ơ! Kêu ngạo gì đâu! Cái chân thì em gọi là cái chân chứ sao! Có chị thì có, chị vừa kêu ngạo tên em thì có!
- Ừ đấy, có tức thì đi thưa lính đi, thằng quạc quạc!
- Ối giời, nói người mà chẳng nghĩ đến mình. Chị tuổi con gì? Con gà mái cục ta cục tác...
Ngọc Trân giận quá, nhìn quanh nhìn quẩn rồi chiếu tướng ngay anh Tòng:
- Mày là đứa hỗn, thằng quạc quạc ạ. Mày quên là anh Tòng cũng tuổi con gà sao?
Cu Tân bênh cu Vịt:
- Gà cũng lắm thứ gà chứ. Gà của anh Tòng là gà ò ó o o oai vệ chứ bộ gà cục ta cục tác như chị ấy à.
Anh Tòng đang ăn ngon, bị lôi vào vòng chiến thì phản công liền:
- Thôi, im cái mồm đi... heo út!
Cu Tân đích thị tuổi con heo. Ngọc Trân vỗ tay cười rộ lên:
- Đáng đời chưa. Ụt ịt mà cũng làm phách. Lo ăn đi cho mập để người lớn nói chuyện.
Ôi thôi, đến phiên Ngọc Tộ rồi. Ngọc Tộ vốn có da có thịt sơ sơ có năm mươi mấy kí lô thôi, nghe Ngọc Trân nói đến chữ mập liền chạnh lòng quát lên:
- Con gà mái kia, tao có trêu chọc gì đến mày đâu mà mày nói cạnh nói khóe tao hả?
- Ơ... em nói gì chị đâu... Em nói thằng ụt ịt đấy chứ. Còn chị, chị tuổi con ếp nhong nhong kia mà!
Ngọc Lan dằn mặt Ngọc Trân:
- Con quỷ, mày nói gì mà ếp nhong nhong, không sợ Ngọc Tộ nó buồn sao? Ngựa vừa vừa chứ!
Lời nói vô tình của Ngọc Lan chẳng dè lại là mũi dao đâm thấu vết thương lòng của Ngọc Tộ tuổi ngựa. Thế là Ngọc Tộ réo lên:
- Ối giời ơi! Anh Tòng coi đó, hết con Ngọc Trân rồi tới chị Ngọc Lan trêu em là ngựa, là ếp nhong nhong đó. Anh là anh hai, anh xử sao thì xử đi...
Anh Tòng cười trừ:
- Xử làm sao bây giờ hả trời! Chứ mày không phải tuổi ngựa sao?
Anh Lâm nóng máu nhảy vào dự chiến:
- Chị Ngọc Lan trêu nó làm gì. Chút chít chi cho lắm chuyện ra.
Tức thì anh bị ăn một cái cú đầu của chị Ngọc Lan:
- Thằng cọp vằn, thấy tao tuổi tí rồi kêu tao chút chít đó hả?
- Thì cũng như chị vừa gọi em là cọp vằn đấy thối. Ừm! Ừm!...
Hai tiếng gầm của cọp vằn Lâm làm cho cả nhà cùng cười vui vẻ. Anh Tòng nói:
- Chúng mày chỉ được cái tự ái hão. Gà thì đã sao? Chuột thì đã sao? Ngựa thì đã sao? Heo cũng có chết ai đâu! Tao nói thế có phải không hả chàng gâu gâu?
Cu Vịt vốn tuổi Tuất, đang gặm xương gà, nghe nói thì phì cười:
- Chính thế đấy anh cô cô ri cô ạ.
Vui vẻ đã trở lại. Ngọc Trân khen cu Vịt:
- Mày thật là đứa dễ thương, gâu gâu à...
Cu Tân:
- Chị cũng quả xứng danh là con gà mái ấp trứng vàng...
Ngọc Tộ góp tiếng:
- Ụt ịt xem thế mà hóm hỉnh lắm!
Đến phiên anh Lâm:
- Lâu lắm tao mới được nghe ngựa hí!
Chị Ngọc Lan:
- Cũng lâu lắm tao mới được nghe cọp gầm...
Anh Tòng tiếp:
- ... và cả tiếng chuột chút chít...
Cả nhà cùng cười vui như chưa bao giờ từng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét