Thứ Bảy, 14 tháng 1, 2012

GVĐN 05: THƠ LÊ TUẤN ĐẠT

Lê Tuấn Đạt
(ĐH Đồng Nai)

ÔNG GIÀ MÙ BÁN VÉ SỐ (1)
(Tặng ông già mù bán vé số trước cổng Đài Truyền Hình Đồng Nai-Năm 1999)

Ông đứng như tượng gỗ
Nắng trưa hè tạc nên
Tay mù cầm vé số
Khuôn mặt mờ tuổi tên


Khách qua ông không gọi
Khách dừng ông không mời
Hay ông không biết nói?
Hay ông không biết cười?

Ông bán vì sinh kế,
Hay đo tình nhân gian?
Mà sao trông ngạo nghễ
Chiếc nón cời gãy nan!

Kìa bóng cây râm mát
Sao ông đứng đọa đày?
Hay triết nhân khinh bạc
Không thèm luồn cỏ cây?

Tôi qua đây ngày ngày
Gặp ông, không để ý
Chợt vắng ông trưa nay
Lòng nghe buồn vô lý!


ÔNG GIÀ MÙ BÁN VÉ SỐ (2)

Hơn chục năm xưa tôi qua lại lối này
Đã thấy ông già mù đứng đó
Ông bán vé từ năm nào chẳng rõ
Khuôn mặt phong trần nắng gió đã chai

Có cô bé gầy như củ khoai
Và lem luốc như vừa chui lên từ hang dế
Giúp ông đếm từng đồng tiền bán vé
Giữa bụi đường trưa nắng cay cay
Ngày ấy tôi ba mươi tuổi mới ngoài
Đi xe đạp cà tàng do nghèo kiết xác
Nhưng thỉnh thoảng vẫn dành dăm cắc bạc
Để dừng chân mua tờ vé của ông

Tôi muốn nhìn gần đôi mắt hư không
Mong thấy được chút gì sau phía ấy
Nhưng cả trăm lần, lần nào cũng vậy
Chỉ thấy một vùng màu xám mênh mông

Bao nhiêu năm qua, chắc bé đã theo chồng
Nên bỏ ông già đứng bên lề đường trơ trọi
Phố xá đông hơn, người qua kẻ lại
Xe cộ quá nhiều nên họ ngại dừng chân

Đời khổ khiến tôi đôi mắt thâm quầng
Đôi mắt ông vẫn màu tro không đổi khác
Và như xưa, tuy vẫn nghèo kiết xác
Tôi vẫn dành tiền mua vé số của ông

Lòng không hề chút hy vọng viễn vông
Tôi chỉ muốn thêm một lần nhìn vào đôi mắt ấy
Và lần này, trong an nhiên tự tại
Tôi bắt gặp đôi mắt không vui mà cũng chẳng buồn

Ông nói với tôi - “Thằng lưu manh cầm vé số đi luôn
Người tử tế thì tặng thêm vài đồng bạc
Nam mô Phật, vì người hiền đông hơn kẻ ác
Nên tôi đây chưa mất vốn lần nào.

Mấy chục năm tôi đi ban phát sang giàu
Có mấy kẻ giàu sang nhờ trúng số?
Chú mua chơi thôi, nhưng đừng ham quá độ
Cuộc cờ bạc này không có dễ ăn đâu!

Tôi năm nay bảy mươi mấy tuổi đầu
Con cháu có, nhưng nghề mình mình giữ
Nếu một bữa mà tôi không còn thở
Thì chú thấy tôi không còn đứng chỗ này.

Cái nghề này coi vậy đó mà hay
Nghe tiếng người ta tôi biết ai ngay trá
Sờ mặt tiền tôi biết tiền thật giả
Cả trăm lần, đố có một lần sai!”

Ôi ông già, thì ra mấy chục năm nay
Ông nhắm mắt để đùa cùng thiên hạ
Thiên hạ bên đường ngược xuôi hối hả
Có người nào thâm thúy giống ông đây?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét