Chủ Nhật, 1 tháng 1, 2012

GVĐN 04: Truyện ngắn của Trâm Oanh

Trâm Oanh
(HV Hội VHNT Đồng Nai)

Tội phạm không thành
Truyện ngắn

Bốn giờ sáng, điện thoại di động khẽ rung lên, vị luật sư trẻ như thấy có luồng điện chạy dọc người. Hấp tấp đưa màn hình lên sát đôi mắt cận, một dãy số mà chàng nhớ như in trong lòng hiện lên 0913.981… Đúng là điện thoại của nàng, đúng là tiếng gọi từ nàng.

Bốn giờ sáng, có hai người gọi điện thoại cho nhau, gọi theo cái cách nhắc nhở “tôi có gọi đấy!” chứ không phải để nói chuyện, để tâm tình. Mà họ cũng không phải là hai người đang yêu nhau để lý giải rằng những người đang yêu thường gọi điện thoại thăm chừng nhau để vơi nỗi nhớ, để tránh tốn tiền như thế. Vậy chuyện gọi này ắt là có vấn đề rồi!
Sau cú điện thoại, chàng luật sư hấp tấp sửa soạn ra khỏi phòng. Nhìn xuống phố, đã bắt đầu lác đác người xe qua lại. Vài người đi tập thể dục buổi sáng, có lẽ họ là những người khó ngủ. Khóa cửa phòng, xuống cầu thang, chàng gặp cô tiếp tân mệt mỏi bên bàn. Gật khẽ, chàng nói lí nhí như để thanh minh: “Tôi đi tập thể dục”. Nhận nụ cười của cô gái, chàng nhập xuống phố. Thong thả đi, chàng châm một điếu thuốc, chẳng cần vội vàng gì, chủ nhân của số điện thoại vừa gọi đến đã hẹn trước sẽ dành riêng cho chàng cả một ngày, một ngày để than thở, trách móc, để bày tỏ những nhớ mong, hờn giận, một ngày nàng vắng chồng.
Nhập xuống phố rồi, chàng mới tự cười cho cái sự nói dối rất trẻ con của mình. Bốn giờ sáng, đi tập thể dục trong trang phục chỉnh tề, nhẩn nha hút thuốc và khuôn mặt thì dứt khoát là phải có nét gian gian - chàng tưởng tượng ra khuôn mặt mình bởi vốn dĩ chàng là người không biết giấu cảm xúc. Vậy thì chàng đi đâu giữa thành phố xa lạ và náo nhiệt này?
Họ đã từng là một đôi trai tài gái sắc học chung trường. Chàng là dân nhà quê chính hiệu, dẫu có đẹp trai đến mấy thì cái nguồn gốc xuất thân vẫn không thể xóa hết. Nàng lại là người không thể có khả năng đồng cam cộng khổ, nhất là trong khi có vô số vệ tinh xoay tít quanh nàng. Vậy là họ chia tay, xem nhau như là bạn, một kết cục chuyện tình rất bình thường. Họ đổ lỗi cho tình sinh viên, dẫu chàng có trách nàng sao không đợi ngày chàng thành danh để cùng nhau vinh quy bái tổ?
Nhưng suốt tuần nay chàng về lại thành phố này để tham gia vào một vụ kiện tại Tòa án, những kỷ niệm một thời ùa về. Có một khoản tiền tỷ đang chờ đợi để chuyển sang quyền sở hữu của chàng bởi mọi sự sắp đặt đã ổn thỏa. Đã qua những ngày căng thẳng nhất, chàng chỉ đợi đến ngày phiên tòa mở ra, tòa sẽ tuyên như thế, như thế, chắc chắn là như thế. Khả năng của chàng là “xui nguyên giục bị”, chàng đã từng thắng lớn nhiều lần, tiếng của chàng đã bay xa. Dứt khoát lần này chàng sẽ tiếp tục là người chiến thắng. Và chàng tự cho mình cái quyền nghỉ ngơi. Và chàng nhớ đến nàng, một người bạn.
Cách đây ba ngày, chàng có gọi điện cho nàng, nói những câu chuyện bâng quơ, đến chuyện hiện tại. Ban đầu câu chuyện diễn ra rất dè dặt, nhưng khi chàng tỏ ra rất vui vẻ thì nàng thay đổi thái độ. Nàng vẫn chung sống với người đàn ông đã cướp nàng khỏi tay chàng. Nàng chưa có con, nàng không cần đi làm và đang là một bông hoa trong tủ kính. Chàng đã sững người khi gặp lại nàng, vẻ đẹp rực rỡ hơn nhiều lần cái thời sinh viên đã thu hút chàng. Còn nàng cũng nhìn người xưa với cặp mắt đầy ngưỡng mộ, nuối tiếc. Tình cũ không rủ cũng tới, hôm nay chồng nàng vắng nhà, hôm nay nàng sẽ trong vai một dâm phụ và chàng đang háo hức trên đường đến nhà nàng.
Theo chỉ dẫn, chàng đi thẳng một mạch, quãng đường không đầy một cây số không đáng là bao. Chàng hăm hở sải chân bước. Nàng đã hẹn trước cứ như thế, như thế.
Khi ngôi nhà có dàn hoàng anh hiện ra thì chàng thoáng chút ngần ngại. Người có đủ kiến thức và khả năng phân tích để đi bênh vực cho biết bao nhiêu cảnh đời như chàng không lẽ lại tự đưa cổ mình vào tròng. Mà biết nàng có thực lòng với chàng hay đang giăng ra một cái bẫy, để tống tiền, để tạo ra một trò vui trong cuộc sống đang có xu hướng nhàm chán của nàng, để chứng minh cho chồng sự trong sạch của nàng? Không, cái vẻ hấp dẫn đến không thể cưỡng lại của nàng làm cho những ý nghĩ vụt biến mất. Nàng yêu chàng, muốn gặp lại chàng bởi chàng là tình đầu, là thiêng liêng nhất, là không thể lãng quên, đừng nghi ngờ gì hết, nàng có những nỗi buồn trong lòng và đang rất cần chàng để giãi bày.
Chàng đi nhẹ, ánh sáng đèn đường chiếu mờ. Trong thời điểm tiết kiệm điện của cao điểm mùa khô, người ta mở một bóng, tắt một bóng, do đó cái hình thù in trên đường của chàng chỉ mờ mờ và chàng có cảm giác như hình thù một con quái vật. Chàng dừng lại trước cổng, quả thật ngôi nhà gợi cho chàng sự choáng ngợp trước vẻ bề thế của nó. Ngày xưa, họ đã từng mơ sống chung trong một căn nhà, chỉ cần rất nhỏ thôi nhưng họ tin là hạnh phúc…
Cánh cổng xịch mở, nàng hiện ra huyền ảo như trong mơ. Toàn thân nàng phủ một lớp vải mềm mại trắng mờ mờ. Nàng đã đợi chàng ở ngay sát cánh cổng này, chàng không cần nháy máy hay bấm chuông như hẹn trước, nàng đã nghe được tiếng chân chàng, đã mở cổng cho chàng, điều đó chứng tỏ sự mong ngóng của nàng, chứng tỏ rằng nàng còn rất yêu chàng, háo hức được gặp chàng.
Họ dìu nhau vào nhà, nhẹ nhàng như hai con mèo sau khi nàng run rẩy khóa cổng. Vẫn còn biết giữ phép lịch sự, chàng buông nàng, cởi giày để ngay ngắn nơi thềm cửa. Ngay sau đó, vòng tay lại ôm siết ham hố và thèm thuồng, hơi thở dồn dập, ngắt quãng. Thân hình này đã mềm lả trong tay chàng cái ngày họ nói lời chia tay, nay một lần nữa mềm đi trong niềm vui sướng bất ngờ. Bàn tay chàng lướt bạo dạn hơn, nàng đã là đàn bà, cảm giác ấy làm chàng đau buốt. Ngày xưa, chàng đã từng tiếc rằng tại sao trong suốt bao năm yêu nhau mà chàng vẫn giữ nguyên cho nàng là người con gái trong trắng, trong trắng để không có gì ràng buộc, để nàng dứt bỏ chàng đi trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Họ đã đi qua phòng khách, vẫn chưa một lời nói bởi họ đang cùng nhau làm một việc gian trá, mà gian thì người ta ngại nói; cũng không cần nói gì cả bởi hai làn môi dính miết vào nhau cũng đã đủ nói lên tất cả. Không bảo nhau nhưng đôi chân họ cùng khó nhọc lướt trên nền nhà lạnh ngắt, hướng về nơi phòng ngủ theo sự định hướng của nàng. Hai con người nhập lại như một chàng khổng lồ dềnh dàng bước. Ngôi nhà rộng thênh thang, với tốc độ di chuyển chậm chạp và khó nhọc này, họ còn khá lâu để đến được nơi cần đến.
Cuối cùng thì cửa phòng ngủ đã kề bên. Phía này là phòng ăn và nhà bếp. Một căn bếp sang trọng đến choáng ngợp mà chắc chắn hiếm có khi đỏ lửa. Một tay dìu nàng, tay kia chàng đẩy cửa phòng ngủ như chính mình là chủ nhân của chốn đam mê và hạnh phúc ấy.
- Cúc cu, cúc cu!
Cái đầu đang mềm lả trên vai chàng cất thẳng lên, nhanh như có một luồng điện giật. Mọi âm thanh thường làm cho những kẻ vụng trộm giật mình, chàng nghĩ thế và nhẹ nhàng kéo đầu nàng xuống vai mình, cười thầm nàng là một kẻ trộm không bản lĩnh. Không, nàng vẫn ngẩng phắt lên, lanh lẹ và kiên quyết. Tấm thân đã không còn mềm mại trong tay chàng.
- Cúc cu, cúc cu!
Nhà nàng thật tuyệt vời, có cả tiếng chim hót buổi sáng. Tiếng chim gì vậy, cái quá khứ thời cắt cỏ chăn trâu ùa về bắt chàng phải xác định tiếng kêu vừa rồi. Không, nàng đã lên tiếng, tiếng nói thều thào đứt quãng và hoảng hốt:
- Có người!
Chàng lạnh toát người, cảm giác sợ hãi chưa từng có. Bản lĩnh đàn ông chết rụi ngay sau lời thông báo của nàng. Ra là tiếng chuông cửa, có người nhấn chuông, ai? Nàng hẹn ai ngoài chàng?
- Chồng em!
Nàng buông lời phán đoán, nghe âm âm như tiếng của thần chết. Trớ trêu, chàng đợi những lời nói ngọt ngào thì ngay những lời đầu tiên họ dành cho nhau là những lời thốt ra từ trong nỗi khiếp sợ tột cùng. Lý trí chàng đã hoàn toàn tê liệt, chàng đứng chết trân nhưng cảm thấy toàn thân như sắp chảy ra thành nước. Ra nàng bày binh bố trận. Chao ôi, chàng đã hăm hở đến đây để nhận lấy cay đắng này.
- Cúc cu, cúc cu!
Tiếng chuông thêm một lần hối thúc. Chàng chưa biết sẽ phải xử lý như thế nào thì nhanh như cắt, nàng mở toang hai cánh cửa hầm bếp; mạnh như một con mãnh hổ, nàng xô rồi kéo chàng ngồi xuống, đẩy chàng dúi dụi vào trong đó rồi đóng sầm cánh cửa lại. Nàng nói, tiếng nói lộ rõ vẻ khiếp đảm như đang đứng trước một nguy cơ thảm họa:
- Anh ngồi tạm trong này!
Răm rắp theo sự xếp đặt của bà chủ, chàng lọt gọn trong cái hầm bếp tối tăm, hôi hám và ẩm mốc. Tiếng chân nàng hấp tấp chạy ra ngoài và tiếng nàng véo von, ngọt ngào văng vẳng như chưa từng có chuyện gì xảy ra:
- Em ra ngay đây!
Có lẽ bên ngoài trời đã hửng sáng, cũng phải hơn năm giờ rồi. Mới đấy, chàng không hề có khái niệm về không gian, thời gian thì bây giờ tất cả hiện lên rõ mồn một. Chàng nghe rõ cả tiếng chuyển động của kim đồng hồ đeo tay, nghe tiếng trống ngực mình, nghe thấy tiếng dế kêu i i trong hầm bếp. Cảm giác lo sợ đến hoảng loạn xâm chiếm lấy chàng.
Hãy thử tưởng tượng, một vị luật sư cao lớn, oai phong và tự tin trước những phiên tòa, có thể đưa ra những lập luận quyết định cả số phận đời người, được mọi người tung hô và kính nể, được báo chí lăngxê, được bao nhiêu người ngưỡng mộ và ghen tức nay chui rúc trong một căn hầm bếp chỉ với khoảng 2m bề dài và không đầy 50 cm chiều ngang. Không thể ngồi, cái thân hình to dềnh dàng phải nằm nghiêng cho vừa lọt. Chàng oán nàng, tại sao nàng lại đẩy chàng vào cái nơi hôi hám và ẩm mốc này? Để hạ nhục chàng, để làm một trò vui. Hay đây là một tình huống ngoài dự kiến của nàng? Chàng sẽ phải ở bao lâu trong cái chốn gớm ghiếc này? Hay lát nữa đây, cánh cửa này sẽ mở toang ra, ánh đèn flas sẽ chớp liên hồi để ghi lại những khoảnh khắc cực kỳ hiếm hoi của thế gian này: Một kẻ trí thức ăn vụng trốn chui trốn nhủi trong hầm bếp, ăn vụng tức thì ngay sau khi chủ nhà vừa rời bước. Tương lai sẽ sụp đổ, chàng sẽ lãnh nỗi nhục này, gây thất vọng và nhục lây sang cha mẹ, sang cả cái văn phòng Luật sư vốn rất danh tiếng do chàng đứng tên điều hành, để người ta cười và phỉ nhổ vào mặt, bị xử phạt hành chính hay xử lý hình sự về việc vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng… Chao ôi là nhục.
Có tiếng giày bước vào hàng hiên. Tiếng nàng véo von nũng nịu:
- Anh về, ở lại luôn với em nha! Biết đi chút xíu mà người ta nhớ không? Anh đi cả mấy ngày, em lo mình chịu hổng nổi.
Những câu sau nàng nói nhừa nhựa như một anh hề diễn màn nhớ nhung lúc chia tay một cách thái quá. Nhưng rõ ràng là nàng nói rất lưu loát, không một chút lúng túng, sợ hãi như khi đẩy chàng vào chốn này. Hình như nàng đang làm theo một kịch bản dàn dựng từ trước. Chàng thấy “phục” nàng!
- Anh bỏ quên thuốc uống, định trên đường ghé tiệm thuốc mua luôn nhưng lại quên toa, anh chỉ về lấy thuốc rồi đi ngay, đừng buồn, anh sẽ về sớm với em!
- Ác, làm người ta mừng hụt!
Kèm theo câu nói nghe nhí nhảnh, hờn mát là tiếng nàng đấm liên hồi vào lưng chồng bởi nghe bịch bịch nho nhỏ, tiếng sột soạt của vải áo, bởi họ cũng đang di chuyển xuống phía bếp. Chàng thấy toàn thân chuyển sang lạnh toát, không cảm giác. Cảm tưởng như có một con trăn khổng lồ đang quấn lấy thân mình vặn xiết cho rời từng khớp xương.
Lúc ấy, trong đầu chàng lóe lên một suy nghĩ: Họ đang chơi trò mèo vờn chuột, họ biết chàng sắp trúng một mánh lớn. Thôi, đằng nào cũng rõ, chàng sẽ bung cánh cửa này, ra quỳ trước người đàn ông kia để tùy anh ta xử lý. Chắc cũng nhẹ thôi bởi chàng chưa hề gây ra hậu quả, theo thuật ngữ chuyên ngành là “tội phạm chưa đạt”, chắc anh ta cũng thương tình xử nhẹ bởi anh ta đã được nhận nàng trọn vẹn từ chàng.
Có tiếng cánh cửa mở nhẹ, có lẽ chủ nhân đang mở tủ thuốc gia đình. Vẫn tiếng nàng uốn éo, nịnh nọt nhắc chồng mang đủ thuốc, mang nước uống, chuyện giữ sức khỏe, chuyện nhắc bác tài xế chạy cẩn thận, chuyện “sớm về với em”… và cả âm thanh của một nụ hôn nồng nàn, kéo dài như không thể dứt ra được. Âm thanh ấy gây cho chàng cảm giác nhờn nhợn nơi bờ môi.
Chàng phải nghe hết, rõ mồn một, càng nghe thì từng vừng da gà trên cơ thể chàng càng bừng bừng nổi lên bởi những lời ấy thốt ra từ miệng một kẻ đang âm mưu vụng trộm với chàng. Ra nàng cũng yêu chồng hoặc rất cần chồng và nàng đóng kịch cũng rất giỏi. Mới đấy, nàng mềm lả trên vai chàng thể hiện sự nhớ nhung, đau khổ đến tột cùng vì phải xa nhau, sự sung sướng đến không thể nói thành lời khi gặp lại và sự sẵn sàng dâng hiến để bù đắp cho những tổn thương mà nàng đã gây ra cho chàng. Vậy mà giờ này, ngay bên cạnh chàng thôi, trước chồng, nàng có thể xem như không có chuyện gì xảy ra. Cơn giận sôi lên, chàng muốn bung ra, ra để tố cáo sự giả dối, vụng trộm của nàng - một mụ đàn bà lăng loàn, trắc nết. Bất chợt chàng thấy thương cho kẻ vừa bị cắm sừng hụt. Ôi Đàn bà!
Họ đi ra phòng khách. Thoát nạn! Vẫn tiếng nàng nói véo von, tiếng giày gõ hùng dũng, oai vệ; tiếng mở cổng và tiếng xe hơi chạy êm êm mà ban nãy do quá say sưa chàng không cảm nhận thấy. Chàng vẫn nằm lì trong ấy, lo sợ sự trở lại một lần nữa của chủ nhân ngôi nhà. Nàng không chơi trò Mèo vờn Chuột, sự việc xảy ra ngoài dự đoán của nàng nhưng thà nàng cùng thông đồng với chồng gài chàng vào tình thế này thì có lẽ chàng sẽ bớt ghê tởm nàng hơn bởi màn kịch dành cho người khiếm thị là chàng mà nàng vừa diễn.
Nàng lôi chàng ra từ hầm bếp, vẫn với sức mạnh trỗi dậy mãnh liệt của đàn bà. Bây giờ, chàng bèo nhèo như một tấm giẻ lau lâu ngày của ông thợ sửa xe máy. Không đứng lên được, chàng ngồi chết trân, kinh hoàng, lo sợ, nhục nhã, ê chề, khinh bỉ… và rất nhiều cảm xúc khác. Đôi bàn tay nàng lại tiếp tục mơn trớn, tiếng nàng lại tiếp tục véo von cảm thông và xin lỗi, cơ thể nàng lại tiếp tục áp sát, nhịp tim vẫn đập dồn đầy cảm xúc...
Nhưng tất cả những thứ đó với chàng giờ thành vô nghĩa. Sự hăm hở tận hưởng, chiếm đoạt và vụng trộm biến mất. Không thể thực hiện vụ trộm. Tội phạm không thể thành, chàng cũng không thể nhìn vào mặt nàng, không thể nói một lời nào dù nàng đang níu kéo, đang hốt hoảng, dù nàng giải thích và nàng đang khóc và có thể nàng sắp gầm lên như một con cọp cái. Hình như nàng cũng có cảm giác bẽ bàng, ê chề. Không còn cảm xúc, chàng phải đi sớm khỏi nơi này. Một ngày mới với bắt đầu tệ hại.
Chàng đi ra cửa, loay hoay tìm đôi giày mà chàng nhớ rõ mình đã cởi ra, để ngay ngắn nơi giữa cửa. Không thấy, không sao, chàng sẽ đi chân đất. Khi bàn chân chàng chạm đất được mấy sải thì chàng nghe thấy tiếng đôi giày ném theo. Chao ôi, nàng thật tinh vi và hoàn hảo, nàng là một siêu lừa đảo không hề để lại một dấu vết, vội thế mà nàng vẫn biết xóa hiện trường tội lỗi là một đôi giày lạ xuất hiện vào lúc giở ngày giở đêm nơi thềm nhà khi nam chủ nhân đi vắng. Chàng xỏ vào, tuyệt nhiên không một tiếng nói, chàng đi thẳng ra cổng, không cần nhìn mặt nàng thêm một lần, kéo chốt cổng, hòa ra đường, thấy gió sớm thổi thốc vào mặt… Chẳng việc gì phải ăn vụng, chàng nghĩ thế và quả quyết bước.  


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét