Thứ Tư, 14 tháng 3, 2012

GVĐN 09: 2 BÀI THƠ CỦA LÊ TUẤN ĐẠT

Lê Tuấn Đạt
(ĐH Đồng Nai)


NHỚ VÀ QUÊN

Ngày xưa ai đẹp xinh
Xin anh quên, đừng nhớ
Giờ mình là duyên nợ
Xin anh nhớ đừng quên


Anh vui bạn suốt đêm
Nhớ đừng quên em đợi
Những lần em nông nổi
Thôi thì anh nhớ quên

Gặp người đẹp, anh khen
Thì thôi, khen cũng được
Nhưng mà em dặn trước
Nhớ quên khi về nhà

Những lúc anh đi xa
Nhớ đừng quên ngủ sớm
Rượu với thuốc hại lắm
Quên đừng nhớ, anh nghe!

Tánh anh lại lơ đãng
Sáng dậy chẳng chải đầu
Em chỉ nhắc một câu
Nhớ đừng quên, em giận

Sao Hôm rồi sẽ lặn
Sao Mai sẽ mọc lên
Anh ơi nhớ đừng quên
Có người thương anh lắm…

À, lúc anh đi tắm
Nhớ dùng cục xà bông
Em sẽ rất phiền lòng
Nếu anh quên chẳng nhớ!!!


TIẾNG VIỆT

Tiếng Việt, mình ơi, tiếng mẹ cha
Tiếng sông, tiếng núi, tiếng quê nhà
Tiếng đồng lúa chín thơm hương mới
Tiếng biển ngàn xưa vọng thiết tha

Tiếng Việt hiền như tiếng trúc tre
Êm êm khúc sáo giữa trưa hè
Tự trong ký ức nào xa ngái
Tiếng Việt, mình ơi, hãy lắng nghe…

Tiếng Việt miền Nam ngọt quít cam
Miền Trung giọng Huế để thương thầm
Tiếng Việt ân tình xuôi đất Bắc
Quan họ ngâm lên nhịp bổng trầm

Tiếng Việt reo vui dưới nắng hồng
Trầm buồn như tiếng sáo thu không
Mỗi khi nghe tiếng hò sông Hậu
Tiếng Việt, mình ơi, đủ rối lòng

Tiếng Việt nhiều khi chỉ lặng thinh
Mà nghe trĩu nặng những tâm tình
Chứa trong ánh mắt nhìn ra biển
Hóa đá chờ ai, tủi phận mình…

Tiếng Việt hẹn hò dưới bến sông
Tiếng chung tiếng thủy tiếng mặn nồng
Hỏi huyền ngã nặng bao âm sắc
Tiếng Việt, mình ơi, chính tiếng lòng

Tiếng Việt sâu trong mạch nước ngầm
Rì rầm tiếng đất tự ngàn năm
Tiếng Việt chảy hoài trong máu Việt
Mây trắng, trời xanh, hạt nẩy mầm…

Tiếng Việt từng qua lửa chiến tranh 
Bao nhiêu xương trắng đã xây thành 
Mình ơi tiếng Việt hiền nhu thế 
Mà vẫn kiêu hùng với sử xanh. 

Giờ đã truyền ra vạn dặm khơi 
Hòa trong tiếng nói bốn phương trời 
Mình ơi, tin nhé, rằng tiếng Việt 
Mãi mãi ngàn sau vẫn rạng ngời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét