Thứ Bảy, 14 tháng 4, 2012

GVĐN 11: THƠ HẠNH VÂN

Hạnh Vân
(HV Hội VHNT Đồng Nai)


Ghen bóng

Những cơn gió đuổi nhau thốc vào căn phòng trống
khoảnh khắc đợi chờ buồn xo
dòng nhớ quanh co chảy đến cuối trời
nơi ánh mắt nụ cười người thương vương vãi
nơi váy ngắn chân dài người dưng tung tẩy
nơi bể vui lênh láng chặn nẻo về


những cơn gió thốc vào nhau
lốc xoáy
hồ nghi cãi nhau với niềm tin
tủi buồn cãi nhau với thương nhớ
hơi thở gấp nhanh hòa vào lốc gió
kỷ niệm cuộn ghen hờn
rách rã
mịt mù bay

xúc cảm rối tung
xáo trộn những vòng xoay
tơi bời sớm mai tơi bời đêm tối
tơi bời lòng tin
bình yên hấp hối
hờn ghen nghiêng ngả cõi lòng

bao giờ người về lắng dịu gió dông?

                                 
Bên trong ô cửa

Bên trong ô cửa sáng đèn
bình yên sưởi ấm căn phòng ấm
không khí vừa đủ vui âm nhạc vừa đủ nghe ánh đèn vừa đủ sáng
bát đũa tinh tang khua vào tiếng trẻ con ríu rít nói cười

bên trong ô cửa lặng trầm
bốn mắt hướng về màn hình dìu dịu sáng
phim truyền hình nhỏ từng giọt lãng mạn vào khoảng không trầm ấm
hai nhân vật chính trao nhau một đốm môi nồng

bên trong ô cửa im lìm
cánh rèm mỏng lay nhẹ màn đêm mỏng
vệt sáng cuối cùng tan vào giấc ngủ
con chó nhỏ gối đầu lên bóng tối
canh giữ bình yên

ô cửa bình thường đóng quây những âm sắc dị thường
một đôi đũa vấp trên miệng chén - trẻ con hồn nhiên không biết
một ánh mắt lạc rời - màn hình vô tri không hay
và cún con ngủ quên không cất tiếng sủa khan
khi một lọn gió quệt ngang khung cửa
rơi như một tiếng thở dài

chỉ có giấc mơ leo lét cháy hoài
đêm xao xác ngoài ô cửa…


Thác nhớ

anh như chàng dũng sĩ can trường băng rừng vượt sông tìm miền đất lạ
em như sơn nữ bao năm quẩn quanh một góc núi rừng
chuyện tích xa xưa xới tung khoảng lặng trong em như thác nước Trị An ào ạt đổ
 vào vùng bình nguyên miệt hạ (*)
em sợ mình hóa đá...

em sợ mình hóa đá
khi đất lạ thành quen cây rừng vướng víu bước chân ánh mắt anh lạc phương
trời khác
em không muốn thấy anh trốn chạy khỏi miền sơn cước và gục xuống bởi những
 mũi tên oan nghiệt
nên em không níu giữ người đàn ông lạc chân vào lãnh thổ riêng mình

anh không là tù binh
anh không thành tình lang
anh không thuộc về em từ khi cánh rừng đại ngàn bị đánh thức bởi ầm ào thác đổ
bùa yêu không trói nổi lòng người
và anh ngóng mãi phía cuối trời
nơi không em

em sẽ không hóa thân thành tượng đá trong đợi chờ vô vọng đâu anh
dẫu cho nỗi nhớ từ miền em cứ ào ạt tuôn tràn như thác lũ
sông Đồng Nai quặn lòng đổi thay dòng chảy
như cơn rùng mình cuối cùng của anh
khi rũ bỏ hương rừng

dòng nhớ xuôi về phía anh lắng dịu nhẹ nhàng
như thể sóng lòng em cũng không muốn làm anh bị ướt
đã bao giờ anh ngắm dòng sông lững lờ trôi mà chạnh thương vùng thượng nguồn thác đổ hoặc ngược xuôi giữa phố mà thắt lòng nhớ một miền xanh?

em sẽ không hóa đá khóc than một mối tình vô vọng đâu anh!

(*) Thác Trị An gắn liền với chuyện tích sau: “…Ngược dòng Đồng Nai, chàng trai miệt hạ đã lạc vào lãnh thổ của người sơn cước thượng nguồn sông. Chàng trai bị bắt nhưng nhờ dũng cảm và tài năng của mình đã được dân làng cho sinh sống, trú ngụ. Tại đây, tình cảm của chàng trai và con gái của vị già làng nẩy nở. Thế nhưng, sống trong cảnh sơn cước, được tôn trọng và có người con gái tù trưởng thương yêu, lòng chàng trai vẫn ngóng về miền quê phía miệt hạ dòng sông. Nhưng khổ nỗi, quy định của vùng người sơn cước không ai đã đến sinh sống lại được đi ra khỏi. Nhớ quê da diết, chàng tìm cách đi về khi băng qua cây cầu độc đạo và đã phải ngã xuống bởi những loạt cung tên định mệnh của xứ sở người yêu. Trước tình cảnh đó, cô gái của dân làng sơn cước đã trầm mình dưới dòng nước dữ, hoá thân thành tượng đá ngày đêm khóc cho tình yêu mãnh liệt…”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét