ĐÀO SỸ
QUANG
(HV Hội VHNT Đồng Nai)
H À N G M Ã
Truyện ngắn
Cha nó cùng con tàu bị chìm đắm ngoài biển khơi trong cơn bão
Conson! Mẹ nó đang trong cơn đau vì căn bệnh quái ác, nghe hung tin chồng tử
nạn liền ngất xỉu…
Nó phải bỏ học khi vừa đúng tuổi chu kỳ. Tiếc lắm! Nhưng nó phải
quyết định. Một ngày nó trốn mẹ ra đường đón xe…
Gã lơ xe chộp tay nó giật mạnh, rồi chỉ vào chiếc ghế đôi đang có
một người đàn bà mập ú ngồi đó. Chiếc xe chở khách lao đi vun vút trên quốc lộ.
Nó cố ngoái đầu lại tìm chút khoảng trời quê hương, nhưng không được! Người đàn
bà nhìn nó với con mắt cú vọ, rồi bắt chuyện:
- Chắc dzô Sài Gòn hả?
- Dạ, con vô Sài Gòn kiếm tiền.
- Làm nghề gì mà đòi kiếm tiền?
- Mấy đứa ở quê con học ít vô Sài Gòn mà cũng kiếm được nhiều tiền
gửi về!
- Có mà đi làm đĩ mới nhanh có nhiều
tiền!
Nghe vậy, người nó nổi mề đay! “Mụ
đáng ghét!”- nó nghĩ trong đầu mà không dám nói ra.
***
Hai ngày sau, nó tới bến xe cuối cùng. Người nó trông tàn tạ. Nó ôm
vội cái giỏ xách trong có bộ quần áo và mấy thứ đồ vặt. Nó ngơ ngáo giữa chốn
ồn ào...
- Về đâu, lên xe? - Ông xe ôm làm nó
giật bắn mình.
- Cháu về chợ Bà Chiểu!
- Trăm ngàn!
- Da… dạ… cháu… không…
- Nhiêu thì đi?
- Không! - Nó lắc đầu.
- Thì năm chục!
- Dạ, không!
- Thì bốn chục, ba chục!
Nó dừng lại như tính toán điều gì,
rồi nặng nề đồng ý. Nó vừa sợ vừa thấy thương người xe ôm có gì tồi tội. Chiếc
xe Dream Tàu rồ ga phóng đi tít mù như muốn quăng nó xuống đường. Nó móc trong
cooc-xê ra ba chục ngàn. Tiếc ngẩn ngơ...
Ba chữ CHỢ BÀ CHIỂU to tướng trên cao đã hiện lên trước mắt nó…
Một cảm giác lạnh lẽo đến với nó giữa chốn đô thành náo nhiệt. Nó
thấy mình lạc loài khi bước vào một tiệm vàng.
- Cô làm ơn cho con hỏi, tiệm vàng của dì Thùy con ở đâu ạ?
- Chuyển đi rồi!
- Trời ơi! - Nó thả câu buồn tê tái,
không biết đi đâu về đâu bây giờ.
- Qua Chợ Lớn rồi! - Một khách hàng
đứng bên nói cho nó biết vậy.
- Thế hả bác ? Bác có thể chỉ giùm
con?
- Thì qua bển ấy mà hỏi!
Câu trả lời làm nó não lòng, tuy
nhiên trong nó lóe lên tia hy vọng…
Nó cầu Trời Phật để lấy vận may, rồi bước ra khỏi tiệm vàng. Trời
đang đổ nắng hối hả.
- Tìm nhà dì Thùy hả?
Nó giật mình, quay lại thấy một người đàn ông mập ú phát ra câu hỏi
chỉ đủ cho nó nghe. “Sao mà trông giống chú Bảy nhà mình vậy. Hiền khô” - nó
nghĩ trong đầu như thế.
- Dạ… thưa chú đúng ạ! Chú biết dì út Thùy?
- Bạn thân mà. Dì Thùy mất một ngón tay út phải không?
- Dạ, đúng rồi! Trời đất, chú là người thân của dì cháu!
Nó nhớ lại hồi mẹ kể, dì út thương một người đàn ông, cả nhà không
ai đồng ý, bắt dì lấy một gã nhà giàu.
Dì không chịu, liền cầm dao chặt đứt ngón tay út thề không bao giờ lấy
chồng. Rồi một ngày dì trốn nhà ra đi. Mười năm sau nghe phong thanh dì vô Sài
Gòn…
Người khách lạ mua cho nó một chiếc mũ bảo hiểm. Rồi đưa nó vào một
quán giải khát ở cổng chợ, gọi cho nó một chai Tribeco và dặn nó ngồi đợi.
Người nó tỉnh hẳn lên mỗi khi đưa ống hút vào miệng. Chai nước giải khát hết
sạch sau ít phút. Khuôn mặt nó sáng dần. Nụ cười nó bắt đầu có hồn. Nó như quên
đi nỗi lo sợ, rồi tủm tỉm cười. Hiện lên trong đầu nó câu mắng của mẹ, nỗi khi
nó cãi lộn với thằng em trai nghịch ngợm như quỷ sứ: “Đỏng đà đỏng đảnh, lớn
xác, lấy chồng được rồi đấy!”.
Người khách lạ rút trong túi quần ra chiếc điện thoại, bấm bấm, rồi
đặt vào tai:
- A lô, cho gặp Thùy!
- …
- Đi lâu chưa?
- …
- Nhắn giùm cô ấy ở nhà có cháu ở quê kiếm nha!
Ông khách đút điện thoại vào túi thở dài:
- Đi du lịch Thái Lan rồi, tuần sau mới về!
- Thế ai vừa nói chuyện với chú ạ?
- Ô-sin nhà cô ấy!
- Giờ mình tới nhà dì hả chú?
- Ô-sin không được phép cho người lạ vào nhà!
Người khách bảo nó yên tâm đợi dì về, rồi hai người ngồi lên chiếc
Airblade. Chiếc xe tay ga từ từ lăn bánh. Nó có cảm giác như hai cha con đang
đi dạo phố. Tâm hồn nó lâng lâng. Người khách dừng xe trước một khu nhà cao
tầng bên sông Sài Gòn.
- Đây là nhà của chú hả?
- Ừ… ừ… !
- Nhà to quá hả!
Người khách bảo nó ngồi vào một chiếc ghế đệm để mình đi làm việc
gì đó. Lát sau một thanh niên nam cổ
thắt cà vạt, trông rất lịch sự đưa nó và người khách vào buồng thang máy, rồi
ấn nút. Vài giây sau thang máy dừng lại, người thanh niên mở cửa một phòng, bật
đèn điện sáng trưng rồi mời hai người
vào. Nó bỗng run lên khi trước mặt mọi thứ đều sang trọng, xa xôi. Nó có cảm
giác như bay trong vũ trụ bằng một con tàu.
- Nhà của chú đẹp quá!
- Bây giờ em cứ ở đây, đợi dì út về!
- Ở một mình cháu sợ lắm!
- Chú ở với em!
- Thế chú ngủ ở đâu?
- Ngủ dưới đất!
- Thế có mà chuột nó cắn mất tay!
Người khách đưa nó vào buồng tắm, hướng dẫn nó một cách tỉ mỉ việc
sử dụng các thiết bị, rồi tặng nó một bộ đồ quần áo mới mua hồi nãy ở chợ. Lần
đầu tiên nó được tắm nước nóng bằng vòi hoa sen, được gội đầu bằng dầu thơm. Nó
nhìn thấy thân hình mình trong gương. Bỗng nó nhìn về phía cửa, vì sợ có con
mắt nào ở đó. Nhưng cửa đã đóng kín. Nó yên tâm mơn man cơ thể của mình. Những
đám bọt xà bông bám trên thân thể nó, làm nó hình dung ra cô Tiên bay bồng
bềnh. Nó muốn tắm mãi như thế này! Nó lấy bộ quần áo treo trên móc xuống, ngắm
nghía hồi lâu, rồi đưa lên mũi hít nhẹ. Mùi vải thơm phức, làm nó say say. Nó
thầm cảm ơn bạn của dì đã quan tâm chăm sóc nó như cha chăm sóc con gái. Nó mặc
quần áo mới vào người, thấy mình như một cô gái sành điệu vẫn hay nhảy nhót
trên ti vi. Nó nghiêng bên phải, nghiêng bên trái, đánh mông… Nó cười với nó
trong gương, rồi giang rộng đôi cánh tay như muốn ôm lấy hết cơ thể mình. Nó
lấy hai tay xỉa cho tóc tung lên, không còn dính bết và hôi hám như lúc mới vào
đây! Xong rồi, nó đứng im lặng nghe
ngóng phía bên ngoài. Nó nhẹ nhàng cầm vào nắm đấm cửa, từ từ mở ra. Nó thấy
người khách nằm trên giường như đang ngủ. Nó thận trọng tìm cái giỏ đồ của
mình…
- Ôi, xinh đẹp quá! Nó ngượng cháy mặt. “Không ngờ mình lại
khéo chọn như vậy” - người khách tự nói với mình.
Người khách bảo nó nằm nghỉ rồi vào buồng tắm. Nó thả người xuống
giường đệm mút một cách thật tự nhiên, rồi đảo mắt khắp căn phòng. Nó tưởng
tượng như bị tù, rồi nó nhìn về phía buồng tắm…
Người khách đi ra, có cả những mùi hương thơm chạy theo.
- Em vào với dì út định xin đi làm hả?
- Cháu kiếm tiền cho mẹ chữa bệnh ung thư!
- Chú sẽ cho em tiền để gởi về cho mẹ!
- Sao chú lại tốt thế?
- Nhằm nhò gì! - Nói đoạn người khách lôi cái bóp trong túi quần
ra, lấy mấy tờ giấy xanh xanh, trên có đề chữ 100 DOLLARS.
- Giấy gì đẹp vậy chú?
- Đô-la Mỹ đấy. Mỗi tờ này đổi được 20 tờ 100 ngàn của mình!
Đô-la, nó đã từng nghe thấy, nhưng tới giờ nó mới nhìn thấy tận
mắt. Nó cầm tờ giấy trên tay, lật đi lật lại. Nó thầm ước mơ có nhiều đô-la.
- Hình của ai đây hả chú?
- Hình của Tổng thống Mỹ. Chú cho em năm tờ này, cất đi gởi về cho
mẹ.
Nói đoạn người khách lấy đủ năm tờ cho vào một cái bóp mới cứng mua
của người bán hàng rong, rồi đưa cho nó. Nó run rẩy nhìn thấy chiếc bóp có màu
hoa văn xanh đỏ...
- Cháu cám ơn chú!
- Cứ yên tâm ở đây, mỗi ngày chú cho em năm tờ đô-la. À, còn cái
này nữa.
Người khách lấy ra một sợi dây chuyền màu bạch kim óng ánh đeo vào
cổ nó. Người khách bảo nó đứng trước gương ngắm xem đẹp không? Nó nửa muốn nửa
không. Đoán biết được điều cảm nghĩ của nó, người khách liền kéo nó dậy đưa vào
buồng tắm đứng trước gương, để nó thỏa sức tự ngắm mình. Nó thấy mình đã lột
xác hoàn toàn. Nếu mẹ nhìn thấy lúc này, coi chừng sẽ hướng cho nó làm nghề
người mẫu thời trang cũng nên. Nó bỗng lãng mạn đến thế.
- Sao chú cho cháu nhiều thứ thế?
- Chú đi làm từ thiện còn nhiều hơn thế!
- Thế chú đã đi làm từ thiện cho bao nhiêu người ?
- Nhiều lắm!
- Thế đứa con gái nào cũng được chú cho nhiều như cháu hả?
- Chú tới tận nhà người nghèo cho họ tiền chứ đâu phải cứ con gái!
- Cháu sẽ đem tiền này về cho mẹ cháu chữa hết bệnh! - Nó nói trong
một tâm trạng hết sức vô tư.
Như một chương trình cài đặt tự động, người khách kéo nó lại gần.
Nó co rúm lại.
- Chú làm gì cháu vậy?
- Đừng sợ, chiều chú, chú sẽ cho nhiều tiền!
- Chiều là chiều thế nào?
- Thì chú bảo sao em nghe vậy?
- Bảo là bảo thế nào?
- Em là con gà mái, còn chú là con gà trống ấy!
Nghe tới đây nó như nát tan. Nó đang tưởng tượng ra con gà trống
của nhà ông hàng xóm có cựa dài, nhọn hoắc đạp con gà mái... Nó nhìn thẳng vào
mặt người khách lạ đang mỗi lúc một đỏ lên. Máu trên mặt nó biến đi đâu hết, nó
khẩn cầu:
- Không, chú ơi! Cháu sợ lắm!
Vừa nói, nó vừa oằn lưng để vục dậy. Nhưng không thể được rồi,
khi hai cánh tay như hai cái gọng kìm
sắt khổng lồ kẹp chặt thân thể nó!
- Đừng làm thế rách hết đồ của cháu!
- Chú sẽ mua cho em nhiều đồ đẹp hơn thế nữa!
Căn phòng như rung lên. Cảnh vật quay loạn xạ trong đầu nó. Nó giẫy
giụa, đạp chân túi bụi. Tên khách lạ trúng một cú đạp vào bụng suýt bắn ra khỏi
giường. Nó chồm dậy chưa kịp kéo quần thì bị tên khách nhào tới đè xuống. Tim
nó đập thình thình, mồ hôi nó xông ra. Nó há mồm lấy hết sức cắn vào tay tên
khách quyết không rời. Tên khách kêu đau ưng ức. Cuộc vật lộn giữa một cô bé
nơi miền biển quen với bão tố cuồng phong, với một gã đàn ông đầy thịt vẫn đang
nóng sôi. Trên chiếc giường như một bãi chiến trường. Bất ngờ nó vùng dậy lao
xuống đập thình thình vào cửa kêu toáng lên! Tên khách lạ lao tới ôm lấy nó,
nhưng bị nó kháng cự bằng những nhát cắn và cào cấu. Mồm nó vẫn kêu lên thất
thanh: “Ới…!”.
Bất ngờ của phòng được mở tung bằng một chìa khóa an toàn vạn năng.
Ba nhân viên bảo vệ xuất hiện tay lăm lăm chiếc gậy xung điện. Và, họ đã phải
làm gì. Nó lõa lồ trước những ánh mắt mọi người. Nhục nhã quá. Nó chỉ còn biết
kêu: “Mẹ ơi!”.
Tại phòng bảo vệ của khách sạn Z, trước tờ biên bản. Người ta mở
bóp của nó ra… Tất cả giật mình trước những tờ đô-la hàng mã! Hai mắt nó trợn
trừng vội đưa tay giật sợi dây chuyền trên cổ…
TP. Buôn Mê Thuột,
tháng12/2011
Thương ôi! đứa cháu tìm dì
Trả lờiXóaNhà quê lên phố biết đi đường nào
Gặp ngay"ông chú" bảnh bao
Suýt thì "hàng mã" đưa vào bùn nhơ...
Cảm ơn tác giả Đào Sỹ Quang đã vạch mặt được một gã họ "Sở". Còn biết bao mảnh đời khó khăn phải "Nhắm mắt đưa chân" như cô bé đáng thương kia. Chúc anh-người thầy giáo thương binh dồi dào sức khỏe, niềm vui và có thật nhiều sáng tác hay hơn nữa.