Thứ Bảy, 14 tháng 4, 2012

GVĐN 11: THƠ LÊ TUẤN ĐẠT

Lê Tuấn Đạt
(GV Đại học Đồng Nai)


HAI TIẾNG CÁM ƠN

Chỉ hai tiếng cám ơn nghe sao sốc
Kéo dài ra nghe như tiếng vô ơn
Hai tiếng ấy biến tôi thành kẻ ngốc
Đến lúc xuống xe mà lòng cứ nặng buồn


Một bà cụ bước lên xe, chân run rẩy
Mẹ của ai kia sao quá giống mẹ nhà
Tôi bước ra đỡ giúp dùm cây gậy
Định nhường chỗ ngồi cho bà mẹ đường xa

Bỗng ở phía sau, một bóng hồng chen tới
Ngồi thụp liền vào chỗ trống trời cho
Cái túi xách tay, có lẽ vì quá vội
Nên vướng vào chiếc gậy, cứ cù co

Gỡ túi xách tôi đưa cô gái trẻ
Cô điềm nhiên buông hai tiếng: cám ơn!
Rồi lẳng lặng lấy son chì ra kẻ
Miệng nghiêng cười với cái bóng trong gương

Cô gái trẻ chừng đôi mươi, đẹp lắm
Đẹp như cháu tôi, như mấy đứa học trò
Còn bà cụ gầy gò da nhăn sạm
Lưng còng rồi nên trông dáng co ro

Thôi cụ ạ, tựa vai con đỡ mỏi
Con sức dẻo dai tuy trông mặt hơi già
Còn giỏ đệm, đưa đây con cầm giúp
Cụ tin con đi, con là đứa thật thà

Con dạy học suốt đời không hết chữ
Nhưng trưa nay không dạy được chữ Nhường
Chữ Kính nữa, trưa nay con buồn chứ,
Con buồn vì không dạy nổi chữ Thương.

Ba chữ ấy, thôi nhờ đời dạy giúp
Cô gái kia, để cô hiểu về già
Con dạy chữ bây giờ không phải lúc
Mà chắc gì cô gái đã hiểu ra…

BÓNG TRẦU

Người cuối cùng của xứ biết ăn trầu
Năm chín mươi ngoại bỏ trầu đi mất
Từ hôm đó trầu hóa buồn ngơ ngác
Rồi tháng ngày cũng theo ngoại đi đâu.

Nhớ ngoại nhớ trầu, tôi tìm đọc ca dao
Tủ sách cũ lại chứa toàn chuyện mới
Đêm chiêm bao, bỗng thấy từ xa vợi
Bóng trầu về quấn quít mãi thân cau


2 nhận xét:

  1. Cả 2 bài đều có sức gợi cảm nhẹ nhàng mà sâu sắc !

    Trả lờiXóa
  2. Xin đa tạ nhà thơ Thanh Dạ về mối đồng cảm và chia sẻ này- Lê Tuấn Đạt

    Trả lờiXóa