Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012

GVĐN 13: CHÙM THƠ DƯƠNG ĐỨC KHÁNH


DƯƠNG ĐỨC KHÁNH
(HV Hội VHNT Đồng Nai)


Dương Đức Khánh (ẢNH TRÁI) làm thơ là chính. Nhưng anh cũng từng đoạt giải nhất cuộc thi viết truyện ngắn 1.200 chữ của báo Tuổi Trẻ với truyện “Nông nổi cù lao”.
Từ Huế trôi dạt xuống đồng bằng sông Cửu Long rồi ngược về Đồng Nai của miền Đông Nam bộ, cuộc mưu sinh khó nhọc vẫn không ngăn được lòng đam mê văn chương của Khánh.
Về Đồng Nai, Khánh từng ngồi làm việc ở ngã ba Thái Lan để kiếm sống, từng cộng tác với tờ báo học trò Dưới Mái Trường của Sở Giáo dục - Đào tạo ĐN, rồi lại làm biên tập ở chi nhánh NXB Hội Nhà văn tại TP HCM. Thời gian gần đây, sức khỏe và gia cảnh đã kéo Khánh về lại với gia đình ở huyện Long Thành. Cơm áo không đùa với khách thơ. Nhưng Dương Đức Khánh vẫn vừa kiếm sống, vừa tham gia các đoàn hội viên VNĐN đi thực tế và sáng tác.
Khôi Vũ

NGƯỜI THIẾU PHỤ TÀY VÀ CÁNH ĐỒNG NGÔ

Từ núi rừng mù sương Tây Bắc
những người con của bản làng
vỗ cánh chim di trú
tìm về nắng ấm Đông Nam 
 

Trên đồng gió mênh mang
Những thân ngô xanh nuột căng tràn
mùa sinh nở
những búp ngô non măng sữa
rúc ra bên nách mẹ
u oa cùng nắng gió
tháng ba mùa rạo rực bế bồng

Người thiếu phụ Tày mang tuổi cánh đồng
cánh đồng đất nâu rất trẻ
chị như những thân ngô mẹ
vội vàng tay bế tay bồng…

Những đứa trẻ da nâu mắt sáng
tóc râu ngô nắng vàng mật gió đồng
chúng chạy trên đê và bi bô lời đất
có tiếng mẹ ru bằng thổ ngữ dân Tày.


HUYỀN TÍCH SẦU RIÊNG

Giữa khu vườn ngập nắng tháng ba
rộn rã mùa hoa sầu riêng xả nhụy
người đàn ông như con ong nâu thầm thĩ
hoa trắng bồi hồi chuyện kể ngày xưa

Về một thuở binh đao
có chàng trai của xứ sở Đồng Nai
vai gươm giáo theo Tây Sơn khởi nghĩa
từng tráng sĩ lẫy lừng
và từng bị truy lùng giết hại
mang văn võ tài trai
chàng theo mạn ngược dong thuyền
sóng Cửu Long trào nỗi đau ly xứ

Nơi đất lạ chàng gặp người thôn nữ
dặm trường lâm bệnh nguy nan
ân cứu mạng rồi tình yêu đến
ngất ngây như mùi quả lạ “tu rên”

Mười năm tổ ấm bình yên
một mái tranh, mảnh ruộng, nong tằm
cây “tu rên” sau vườn mỗi mùa về ngào ngạt
như tình yêu từ viên mãn tim nàng

Rồi một ngày chàng đau đớn bàng hoàng
nàng lịm xuống với bệnh tình tai ác
trước thần chết chàng quyết lòng giành giật
chẳng thoát bàn tay số phận nghiệt oan

Cây “tu rên” mùa ấy rũ tóc tang
nén sầu đau và chỉ ra một quả
chàng ra vườn bỗng “trái sầu” rơi vạt áo
người vợ trẻ vẫn vai kề trong những  giấc mơ

Chàng nâng niu mang theo về xứ sở
câu chuyện tình rơi nước mắt người quê
và Sầu riêng có tên từ nhân thế
từ hạt giống chung tình ươm lòng đất màu son.


NHỚ SÔNG BUÔNG

“Thôi thôi buông áo em ra
Để em đi bán kẻo mà chợ trưa” (1)
Em về 
                áo mỏng chiều mưa 
Ướt nhàu nỗi nhớ
                hai mùa vắng nhau

Sông Buông
              màu mắt đỏ ngầu
Để cho ngàn lá
                 bên cầu rợi xanh
Em yêu
         một mảnh thiên thanh
Cỏ hoa ngan ngát
                    gió lành đồi quê

Sông Buông…
                  trôi dạt câu thề
Bao lần hò hẹn
                     có về được đâu !

Sông Buông
                dải yếm bắc cầu
Ta nghe từ chốn
                ca dao mặn mà

“Thôi thôi buông áo em ra”

________________
(1) ca dao

3 bài thơ trên được viết từ Trại sáng tác “Tam Nông” (Tháng 3/2012) do Hội VHNT ĐN tổ chức

Đêm rừng mùa hạ

Ta cúi đầu trước ngõ rừng đêm 
xin cây lá ngủ yên
phiền cỏ mềm sỏi đá

Bên em trên cỗ xe mui trần mùa hạ
ta chạm mùa thu mát dịu tay trần
gió sinh quyển tràn ngực đồi nhiệt đới
hương rừng ngây ngất tóc xuân 

Hoang vu mắt em mở cửa rừng đêm
thoáng bóng thỏ nâu hoang đàng mệt mỏi
ta mấy mùa đại ngàn rong ruổi  
trước rừng xuân run rẩy cỏ non
trước véo von em thỏ nâu chết lặng
ngây thơ em ao ước bế bồng

Hoang vu mắt em sâu thẳm rừng khuya
thung lũng đen và mắt nai rực đỏ  
cơn mộng du khao khát những đáy hồ
           
Ta mấy mùa hoang liêu miền cỏ úa
trước rừng khuya còn khát cháy mặt trời.

1 nhận xét: