Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

GVĐN 14: TRUYỆN NGẮN CỦA TRÂM OANH


TRÂM OANH
(HV Hội VHNT Đồng Nai)

Không thể tin được!
Truyện ngắn
(In TC Văn Nghệ Đồng Nai số 65)

Cô đến công tác ở thành phố này một tuần. Tách khỏi các đồng nghiệp, cô đến nhà bạn ở theo lời khẩn khoản mời, gọi là coi nhà giúp trong lúc bạn đi du lịch. Lúc bạn trao chìa khóa nhà có một người được gọi là “mới ở rừng về” chứng kiến, người ấy chính là cậu em trai bạn. Khác với bạn, cậu trai tuổi chớm hai mươi này có vẻ bề ngoài rắn chắc, bụi bặm mà nổi bật là mái đầu bù xù, khuôn mặt đỏ gay và cặp mặt trắng dã. Họ đúng là một cặp “em Cú, anh Tiên”.
Nghe anh trai giới thiệu, không phật ý, cậu trai còn cười tỉnh bơ, kiểu như vẫn quen nghe không được … đánh giá cao rồi. Bởi vậy không những không ác cảm cô còn có đôi chút cảm tình với cậu trai này. Cô nhận chìa khóa từ tay bạn bắt đầu cho một tuần “coi nhà mướn”. Rượu đấy, thịt đấy, bia đấy, gạo đấy, đủ các thứ trong tủ lạnh đấy, cứ thoải mái rủ bạn đến miễn sao thấy vui và tiện lợi – bạn bật đèn xanh thế xong thì anh em họ chở nhau ra sân bay, cô có một tuần toàn quyền làm chủ ngôi nhà cỡ ba sao, cảm nhận thấy mình có một khởi đầu tốt trong thành phố náo nhiệt và đông đúc này…
            Mười một giờ đêm, cô tắt đèn, kiểm tra lại ổ khóa tất cả các cửa. Yên tâm, cô lên giường nằm mơ màng trong ánh đèn ngủ dìu dịu. Ở một mình có buồn nhưng bù lại ngôi nhà tiện nghi, thoải mái mà cô lại đang mệt nhoài thế, chắc giấc ngủ sẽ đến ngay.
Khi hai mi sắp díu lại thì cô nghe có tiếng chuông cửa, khuya rồi, ai gọi cửa lúc này hẳn phải có chuyện gấp lắm. Cô vùng dậy hướng ra phòng khách. Bản năng tự vệ con gái mách bảo cô đêm hôm khuya khoắt, phải cân nhắc trước khi xuất đầu lộ diện. Rất từ từ cô nép vào góc tường nhìn xuyên ra ngoài. Căn nhà này không có sân cũng không có cổng, nó được xây thụt vào khoảng nửa mét so với mép tường của các nhà cùng dãy do đó mọi khách đến gọi cửa đều phải hiện diện trước mắt chủ nhân…
Dưới ánh sáng nhờ nhờ của đèn đường hắt vào, một mái đầu bù xù đang áp vào cửa kính, đúng mái đầu của em trai bạn, cái thằng “mới ở rừng về”. Cô bất giác rùng mình khi nhớ đến khuôn mặt đỏ phừng phừng, đôi mắt trắng dã không nhìn thẳng, hai cánh tay cuồn cuộn những cơ và cái dáng vẻ ngang tàng của em trai bạn. Cái dáng vẻ đó lúc ban ngày cô thấy bình thường còn giờ đây phận gái một mình trong ngôi nhà rộng mênh mông làm cô thấy ớn dợn óc. Chuyện gì sẽ xảy ra khi Đầu bù xù vào được bên trong ngôi nhà này. Đã 11 giờ đêm, em của bạn đến làm gì?
Không được mở cửa, không được lơ là mất cảnh giác, một ý nghĩ thoáng đến nhưng quyết liệt. Cô rút vào phòng ngủ nằm thu gọn trong đống chăn. Không yên tâm, chốc chốc cô lại thập thò quan sát lén. Đầu bù xù vẫn đứng trước cửa, lúc đập kính, lúc giật nắm đấm cửa, lúc điện thoại, lúc bấm chuông điệu bộ có vẻ nóng ruột trước cái ranh giới không thể bước qua là tấm cửa kình dày và ổ khóa bên trong. Rồi điện thoại bàn đổ chuông liên hồi. Cái điện thoại để ngay trong phòng khách, ra nghe bây giờ khác gì… lạy em chị còn đang thức, chị chỉ giả điếc để làm lơ em thôi. Vậy nên cô làm thinh luôn.
Lâu lâu, đầu bù xù lại áp mặt dí mũi vào cửa kính để quan sát bên trong, bộ dạng không ra em ông chủ cũng chẳng ra thằng kẻ trộm. Rồi Đầu bù xù nóng ruột đi lại đi qua. Không dám nhìn kỹ nhưng cô biết kẻ ngoài kia đang giận phừng phừng.
Cô thầm khen sự cẩn trọng của mình.
Có lúc cô ngần ngại, hoặc là mình lên ban công tầng trên, hỏi vọng xuống xem biết đâu có chuyện gì cần xử lý gấp thì mình sẽ giúp cho. Dẫu sao thì đầu bù xù cũng là em của bạn, là … hàng em út của mình. Nếu Đầu bù xù  đòi vào nhà ngủ qua đêm thì trả lời thẳng rằng việc đó hoàn toàn không tiện. Nhưng ngay lập tức cái bản năng tự vệ con gái lên tiếng mách bảo: Cái vẻ gian gian và quyết tâm vào nhà cho bằng được kia, cái vẻ rừng rú hoang dã nọ, đêm tối như thế này, phận con gái chân yếu tay mền đây, nhất định không được lơ là mất cảnh giác. Mà lỡ lên tiếng rồi, Đầu bù xù quyết vào nhà bằng được, quyết ở lại cho bằng được thì trả lời như thế nào để không sứt mẻ tình cảm với bạn và không … sứt mẻ cái thân mình. Thôi quyết, không thể tin được, cô nhét tai nghe vào hai lỗ tai chọn một bản nhạc giật đùng đùng. Cảm tưởng bên ngoài kia Đầu bù xù cũng đang đùng đùng giật cửa.
Bên ngoài Đầu bù xù cũng nóng ruột không kém. Hồi chiều chở anh ra sây bay, đã biết mình bỏ quên bóp nhưng sợ anh chê đoảng hắn không tiện nói. Còn ít tiền lẻ hắn ghé quán vỉa hè lai rai định bụng sẽ ghé nhà anh lấy đồ sau, vội gì. Tạng của hắn, nông dân chính hiệu và cũng chỉ rành những việc ăn no vác nặng nên được ông anh trai sắm cho một trang trại. Lâu lâu về phố, cũng phải tranh thủ thưởng thức thói quen lai rai của dân thị thành. Ai dè quá đà, quên để đến nỗi này. Chắc người trong kia đã ngủ say lắm. Mà người gì, biết là đến giờ đi ngủ rồi nhưng hai lỗ tai có vấn đề hay không mà chuông cửa cỡ đó, đập cửa cỡ đó, điện thoại bàn réo cỡ đó mà không nghe. Bực mình, tự nhiên mình bị đuổi ra khỏi nhà của anh mình vì một người lạ. Phố xá cái nỗi gì, người ngợm ăn ở với nhau nhạt nhách. Ai đời đứng đằng trước kêu cửa cả gần tiếng đồng hồ mà không nghe động cựa gì bên trong. Vậy mà còn ra giọng chê quê, chê thằng này “người rừng”, ờ người rừng người ta chỉ cần nghe ai ới một tiếng ngoài ngõ, nghe té cái huỵch hay thấy ai bơ vơ không nhà cửa là người ta rước vào nhà cho ăn, cho ở, thân thiết như đón người quen ở xa về chớ đâu vô cảm với đồng loại vầy, hỏi như thế ai văn minh, lịch sự hơn ai?
Hay là điện cho anh trai hỏi số điện thoại di động của người trong kia. Đầu bù xù thoáng chút ngần ngại, anh trai vốn coi mình là người hạnh kiểm có vấn đề mà đêm hôm khuya khoắt rồi, hỏi chuyện tế nhị thế không chừng còn bị la. Thôi, đành tiếp tục đập cửa. Hắn vừa đập cửa, vừa nhấn chuông, vừa niệm thần chú: Vừng ơi, mở cửa ra, hắn chỉ cần vào nhà một phút, một phút thôi, thậm chí không cần phải vào trong ấy.
Cửa vẫn im ỉm đóng. Tuyệt nhiên cái đầu ong ong của hắn không nghi ngờ gì về khả năng mình bị nhốt vì cái sự cảnh giác thái quá của người con gái trong kia.
Mười hai giờ đêm, làm sao hắn có thể về căn nhà thứ hai của anh trong khi chiếc xe máy hết xăng, túi không còn tiền, không chìa khoá nhà, không một mẩu giấy tờ. Tất cả Đầu bù xù để quên trong kia, trong cái bóp để trên cái bệ nước của nhà vệ sinh. Cũng không có người bạn nào thân thiết đến mức tình nguyện ra khỏi nhà vào lúc này để gỡ bí cho Đầu bù xù. Ở thành phố này, Đầu bù xù chỉ có người anh thần tượng mà người anh ấy đã đi, đi vắng những một tuần và trao quyền cho một kẻ từ đâu đến nhưng có quyền … đẩy thằng em trai ra khỏi nhà. Tự nhiên Đầu bù xù thấy giận anh trai, giận kinh khủng. Thôi đành, cứ ngả lưng xuống đây, công an, dân phố đi tuần chẳng ai bắt người ngủ ngoan trước cửa nhà anh trai của mình. Còn muỗi mòng thì kệ cha mày, mày hút máu tao vào lúc này khác gì uống rượu có nhiều máu! Và hắn nằm xuống, ngủ khoẻ, ngáy pho pho. Cô ngó trộm, biết, thương thương, tồi tội, muốn ném cho hắn một tầm mền nhưng sợ … lộ lại thôi. Sức trai ở rừng chuyên nghiệp như hắn, có Voi vật thì hoạ may, mấy con muỗi đói ở thành phố chích hắn coi chừng còn gãy vòi!
Khi biết chắc hắn đã ngủ cô mới yên tâm rút vào trong phòng kết thúc gần một tiếng đồng hồ căng thẳng thần kinh. Cô tự trách mình, phải chi ở khách sạn cô đã không phải trải qua khoảng thời gian kinh khủng vừa rồi. Gần sáng cô mới chợp mắt trong một giấc ngủ không bình yên.
Hắn tỉnh giấc lúc sáu giờ hai mươi phút, mất ba mươi giây để định thần về tình trạng hiện tại. Chiếc xe máy vẫn còn nguyên. Hắn có tật ngủ vẫn trợn mắt trừng trừng thử hỏi tay đạo chích này dám rớ vào tài sản của hắn? Rượu trong người cũng bay hơi hết rồi, cái đầu nhẹ bẫng còn toàn thây thì ngứa muốn phát điên. Hắn tính tiếp tục đập cửa nhưng nghĩ lại, để cho Quý cô trong kia biết chuyện tối qua hắn ngủ vật vờ ở đây quả là… mất mặt quá. Hắn đứng dậy, dắt xe đi ra ngoài hẻm để thực hiện một động tác giả.
Cô tỉnh dậy lúc sáu giờ ba mươi, cảm giác hai mắt cay xè, cái đầu ong ong. Mất hai mươi phút để vệ sinh và trang điểm để che đậy hết những căng thẳng, mệt mỏi trên khuôn mặt. Lựa một bộ váy áo tươm tất, cô chuẩn bị ra khỏi nhà.
Bẩy giờ thiếu mười, Đầu bù xù dắt chiếc xe hết nhẵn xăng đến trước cửa, đạp chống cái rốp. Cô xách giỏ ra mở cửa ngay, vui vẻ như đón người ở xa về rồi đứng dùng dằng trước nhà. Hắn nhìn cô gườm gườm, chào cho có lệ chẳng có vẻ thân thiện của buổi chiều qua, thì giận quá đi còn gì. Hắn thấy cô thật khó ưa. Đàn bà con gái gì, vô duyên, tưởng đâu là bị điếc nặng hoặc tối qua ngủ say quá mà chết luôn rồi!
 Liếc nhanh cô thấy đôi mắt trắng dã hay nhìn xéo của hắn đỏ vằn, đúng là đôi mắt qua một đêm thiếu ngủ. Dưới ánh sáng mặt trời, nhìn hắn lại thấy tồi tội, thương thương, không đáng sợ như cái bóng khềnh khàng dí mũi trước cửa kính tối qua. Suốt đêm hiến máu nhân đạo cho đàn muỗi đói, chắc hắn hận cô lắm. Bất chợt thấy thương hắn quá, cô tự trách mình đầu óc sâu bọ nghĩ bậy làm khổ hắn. Cô véo von đáp lại lời chào lí nhí làm hắn muốn giận sôi lên. Cô còn khoe với hắn tối qua ngủ trong nhà lạ nhưng nhờ cặp tai nghe và những bản nhạc Trịnh nên cô ngủ còn ngon hơn ở nhà. Hắn vừa nghe, vừa đi, vừa xều môi xì xì: Sung sướng quá, chả bù cho người khác!
Đầu bù xù đi thẳng vào nhà vệ sinh. Trước hết là nhặt cái bóp có chứa đủ thứ trong đó: Tiền, chìa khóa nhà, giấy tờ xe; rồi còn phải làm những việc không ai có thể thay thế được đã bị dồn nén suốt đêm. Xả xong rồi hắn vẫn còn thấy tức bấm bách.
  Lúc đi ra, nhìn cô đang cúi xuống hí hoáy xỏ giầy, mái tóc xoã óng nuột nà, vòng eo nho nhỏ, thon thon thắt trước vòng ba căng tròn thì cái đầu nong nóng, căng căng của hắn mới nảy ra tà ý: “Cũng may, hôm qua thằng này mà vào được trong nhà thì coi chừng… không biết chuyện gì sẽ xảy ra!” .
@



Trâm Oanh là một cây bút nữ của lực lượng sáng tác văn học trẻ Đồng Nai. Cô đã có nhiều truyện ngắn in trên các báo trung ương và địa phương, một số truyện được chọn vào các tuyển tập truyện ngắn. Cô cũng là tác giả đoạt được nhiều giải thưởng trong các cuộc thi sáng tác văn học trong và ngoài tỉnh.
Đọc truyện của Trâm Oanh, ngay từ những truyện đầu tiên, tôi không khó để nhận ra đây là một cây bút “có nghề” và nhiều triển vọng. Truyện của cô nhiều nữ tính, sử dụng chi tiết khéo và thường có yếu tố bất ngờ. Với vốn sống của một công chức có điều kiện tiếp cận với nhiều tình huống phong phú trong cuộc sống, Trâm Oanh có thuận lợi trong việc tích lũy vốn sống, một hành trang quan trọng của người cầm bút. Phía trước cây bút nữ trẻ này là một cõi thênh thang có rất nhiều truyện ngắn với những mảng sống khác nhau,  hẳn sẽ không phụ lòng người đọc.
Tôi chờ được tặng một tập truyện ngắn của riêng Trâm Oanh sẽ in trong thời gian gần nhất.
KHÔI VŨ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét