hẠNH
VÂN
(HV Hội VHNT Đồng Nai)
Cầu tre
Hôm qua
nhịp cầu tre
đong đưa
chở khó nghèo
nặng trĩu
Hôm nay
cầu tre trôi theo bão lũ
khó nghèo đọng lại
chênh vênh
Những gót chân nứt nẻ
hẫng nhịp mùa vừa xanh
Cánh cò lạc lối
Sáu ngàn ba trăm lẻ bảy ngày trước
mẹ cõng nắng oằn lưng
đồng lúa trĩu bông rực vàng mùa gặt
ngón tay mẹ hằn sâu vết cắt từ lưỡi liềm bén ngót
mớ thuốc lào cầm máu không cầm được nỗi xót buốt lòng cha
nắng vẫn cháy trên da
mẹ vẽ vào cánh đồng một nét tảo tần thương khó
bằng ngón tay không vẹn lành
Ba ngàn sáu trăm năm mươi ngày trước
chị đội cơn mưa nặng trĩu cánh đồng
anh choàng lên vai chị mảnh nilon cắt từ bao đựng phân đã cũ
mảnh nilon không rộng như lòng anh nên gió mưa tạt bề nào cũng lạnh
từng nhánh lúa non xếp hàng tăm tắp
trong buổi chiều run rẩy
chị vẽ vào cánh đồng thêm một nét tảo tần thương khó
bằng ngón tay móp héo, vàng phèn
Nắng trưa nay vẫn cháy
mưa chiều nay vẫn trĩu
lúa không người cấy vẫn mọc đều tăm tắp nhờ máy sạ hàng cải tiến
lưỡi liềm rỉ sét chỏng chơ nằm mơ mùa gặt
máy đã cắt lúa thay người
(máy sẽ không cắt tay người)
trong ngăn tủ của em áo dây vừa đuổi áo bà ba biệt tích
trên mười móng tay dài của em những bông hoa xanh đỏ tím vàng vừa
nở
em vẽ vào nhập nhoạng đèn mờ quán phố
một nét hoang đàng
trên đồng lúa non xanh có người đàn ông lầm lũi một mình
ngóng thương cánh cò lạc lối…
Và thấy mình vẹn nguyên
Hai người lính về sống cạnh nhau sau những tháng năm đối đầu ở hai
bờ chiến tuyến
vết thương xưa còn buốt lúc trở trời
người lớn chưa thể nhìn vào mắt nhau mà cười
hàng rào dâm bụt cắt rời hai mảnh sân ngập nắng
chỉ bọn nhỏ hai nhà không thèm bận tâm chuyện xưa xa lắc
trời chạng vạng chúng hồn nhiên xách đèn dầu qua nhà nhau xin lửa
mùa giáp hạt hồn nhiên ôm rá qua nhà nhau đong gạo
hồn nhiên giỡn đùa
hồn nhiên cãi vã
hồn nhiên khoét rộng hàng rào
cánh đồng cũng hồn nhiên như bọn trẻ hai nhà
lúa vươn xanh phủ bờ ruộng mảnh
bùn đất quê nhuộm nâu áo cũ
những đôi tay chai sạn góp nên mùa
hạn hán thiên tai đẩy hai người lính năm xưa vào chung một trận
chiến chống đói nghèo
bữa cơm giữa đồng cá rau chia nửa
đổi công nhọc nhằn cùng nhau san sẻ
mồ hôi người nào cũng mặn như nhau
giọt mặn thấm xuống đất
đất trở mình tơi xốp
cánh đồng xanh như chưa từng hứng mưa bom bão đạn
khói đốt đồng thơm như chưa từng khét mùi thuốc súng
côn trùng rỉ rả khúc bình yên
chợt một ngày hai người lính năm xưa nhìn vào mắt nhau
thấy đồng lúa xanh rợp đàn cò trắng
thấy màu áo nâu hiền như mắt trẻ
thấy bình minh lên nắng vàng rực rỡ
và thấy mình vẹn nguyên…
Tôi
biết Hạnh Vân qua blog của cô trên vnweblogs và có copy thơ của cô về trang
blog Nhịp Cầu Gành của mình vì ngoài chất lượng bài thơ còn có lý do tác giả là
một người Đồng Nai. Tên Hạnh Vân cũng xuất hiện trên báo Đồng Nai với những bài
báo ngắn. Mãi đến một hôm nọ, tôi mới tình cờ gặp mặt Hạnh Vân ở Hội VHNT Đồng
Nai khi cô đến đây có việc gì đó. Tôi hơi ngạc nhiên thấy cô còn ở độ tuổi con
gái mình, là cô giáo ở trường trung học thuộc huyện Vĩnh Cửu. Cô gọi tôi là
“bác” và tôi chấp nhận ngay mình là người của thể hệ cầm bút đi trước cô.
Trong
một cuộc thi ở tỉnh, tôi được mời chấm truyện ngắn. Một trong những truyện được
tôi đưa vào giải, sau này khi ban tổ chức công bố, tôi mới biết là truyện của
Hạnh Vân. Cùng dịp này, cô giáo trẻ có truyện ngắn và thơ in trên vài tờ báo
văn nghệ trung ương, lại được các “nhà tổng kết” đưa tên và tác phẩm vào các
bài viết.
Vậy
là mừng rồi. Mừng vì Đồng Nai có thêm một tác giả trẻ, tuy còn chưa định hình
văn hay thơ là chính. Không sao, thời gian sẽ trả lời câu hỏi ấy thôi. Điều
quan trọng là Hạnh Vân không được tự mãn
với những gì đã đạt được. Con đường văn chương dài đăng đãng. Tôi vẫn thường
nói như thế với những người viết trẻ...
KHÔI
VŨ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét