Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

GVĐN 14: CHÙM THƠ HUỲNH THẠCH LAM


huỳnh thạch lam
(Đồng Nai)

Huỳnh Thạch Lam sinh năm 1953, làm thơ và viết văn từ năm 1980. Vào thập niên này, Thạch Lam công tác tại Công ty cao su Đồng Nai, đã sinh hoạt tại Hội VHNT Đồng Nai, tham dự các trại sáng tác và có bài in trên báo Văn Nghệ Đồng Nai.
Hiện nay Huỳnh Thạch Lam sinh sống tại xã Bàu Hàm 2, huyện Thống Nhất, ĐN.
Năm 2011, tập thơ đầu tay của ông ra đời: tập KHÚC TRẦM
gácVănđồngnai giới thiệu một số bài trong tập thơ này của Huỳnh Thạch Lam.

sao trời

Tôi ngồi đếm sao trên ban công
của một cao ốc ở trung tâm thành phố
Biết có bao nhiêu ngôi sao trên bầu trời đêm
Ngôi sao nào của tôi và ngôi sao nào của em

Trong vũ trụ bao la sâu thẳm
Tôi không thấy được điều gì
Em ngồi bó gốitrong không gian se lạnh của đêm
Ở một góc bóng tói nào đó
Tôi biết em đang lặng lẽ khóc
Có một đêm như đêm nay
tôi vẫn ngồi như thế ở ban công này
Và đếm sao trời
Cũng như em vậy thôi
Em cũng đang nghĩ về ngôi sao chiếu mệnh của mình
Nhưng tôi không khóc như em
Tôi tự hỏi:
Hai ngôi sao tôi va em sẽ bay về đâu
Giữa vũ trụ bao la này
Tôi cúi xuống trên bờ môi mọng ướt của em
Tôi hôn điên cuồng mê dại
Em không hề chống cự, dù rất yếu ớt
Em lả người trên tay tôi
Hai ngồi sao nhập làm một
                        Đêm rất bình yên
                                                Tôi đếm sao

khúc trầm

Tiếng đàn rơi trong đêm đen
Nốt trầm
Thiếu nữ đứng trước gương
Soi mặt mình
Má hồng
Buổi sáng
Thành phố, kẹt xe ở một góc ngã tư đèn xanh đèn đỏ
Người đàn bà ăn xin giơ tay
Đứa nhỏ khóc ngất trên lưng
Ngằn ngặt
Bỗng nhiên trời mưa
Rất to
Cô gái che dù hối hả băng qua đường trong màn mưa trắng xóa
Chiếc xe Huê kỳ lao nhanh trong mưa
Văng nước tung tóe
Tiếng chửi thề của ai đó
Trời tạnh mưa đột ngột
Mấy đứa trẻ đá bóng trên vỉa hè
Cãi nhau chí chóe
Tôi vội vã băng qua đường về góc công viên Hoàng Văn Thụ
Em đang đợi tôi ở đó
Khúc trầm.

ga nhỏ

Ga nhỏ chiều buồn tênh
Trong không gian huyện lỵ
Chỉ thấy mình co ro
Tiếng còi tàu chưa đến

Đôi đường sắt song song
Chạy dài xa tít tắp
Về phương trời vô định
Sao không thấy tàu xa

Em tôi không đến nữa
Nỗi ngóng trông mỏi mòn
Cho hồn tôi đau đớn
Giữa mênh mông ga buồn

Có ai nhắn giùm tôi
Rằng em tôi lỗi hẹn
Để mình tôi đơn côi
Ôm sầu đau lữ khách

người nghệ sĩ già

Ông không bao giờ nhận mình là nghệ sĩ
Nhưng người đời đã phong tặng ông
Việc làm của ông không đủ nói lên điều này
Mỗi buổi sáng, buổi chiều, buổi tối
Trong những phiên chợ đêm hoặc những buổi họp dân phố
Ông đứng
Kéo đàn violon cho mọi người cùng nghe
Tiếng đàn réo rắt
Ở đâu đây tôi nghe có tiếng suối róc rách chảy
Đôi khi có tiếng sóng biển ì ầm vỗ bờ xa
Nước thủy triều dâng
Cùng tiếng chim ríu rít trong khu vườn cây xanh trước mặt
Ở bên kia đại lộ Đông Tây
Xe cộ nối đuôi nhau chạy
Tiếng đàn violon có lúc dồn dập đuổi theo
Ông lão vẫn say sưa kéo đàn
Tiếng đàn bay bổng có lúc uất nghẹn
Như oán than điều gì không rõ
Người nghệ sĩ già cứ mải miết đàn
Không để ý gì xung quanh
Mãi đến khi tiếng đàn chấm dứt
Tôi mới lầm lũi trở về phòng trọ
Đêm đó tôi không ngủ được
Tiếng đàn của người nghệ sĩ già cứ mãi theo tôi
Kể cả trong giấc ngủ khó nhọc
Tôi biết mình điên

cánh diều bay

Tôi gửi tuổi thơ vào cánh diều
Bay cao lên tận chín tầng mây
Bầu trời xanh thẳm màu ngọc bích
Nhìn xuống nhân gian một nụ cười 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét