Thứ Ba, 14 tháng 2, 2012

GVĐN 07: CHÙM THƠ CỦA LÊ LIÊN

Lê Liên
(Hội VHNT Đồng Nai)

Chút riêng

Thương quê bổi hổi bồi hồi
Hẹn người quê để đứng ngồi không yên
Ai qua bao núi bao miền
Vẫn vương một chút tình riêng ban đầu

Chút thương, chút giận,  chút sầu
Chút  tình dành để cho nhau đó mà
Ai giờ vui vẻ lên bà
Ấm êm lòng mẹ, mặn mà nghĩa con
Tình riêng tính được vuông tròn
Hỏi niềm riêng ấy có còn gì chung

Có màng chi buổi tương phùng
để con bướm trắng lượn vùng cỏ may

Trường Yên, tháng 4/2010
Thân gửi “D”, người năm cũ.


Thăng hoa
Thân tặng nhà thơ Đàm Chu Văn

Như được tạo hoá ban
Em chợt hiện *
để vương hồn thơ anh

Ngày trở xanh
Tiếng ngọc lành
thắp lửa

Anh
Dòng sông ngại chẩy*
tự đốt mình
Thăng hoa.
                    Biên Hoà, 2/2010
* Tên những tập thơ của Đàm Chu Văn.

Hoài niệm quê

Trở về tìm lại dấu xưa
Nỗi niềm biết mấy cho vừa ngổn ngang
Còn đâu Trường Tổng (1), Cây Bàng
Còn đâu mái phủ Thành Hoàng uy phong
Đi tìm thi hứng Cầu Đông (2)
Hồn thơ Cụ Vỉa (3), nấp trong mái nhà
Dòng Sào Khê (4) nghẽn lối ra
Lấy chi nước chẩy trẻ già tắm sông
lần theo Núi Chẽ đi vòng
Nhịp cầu tre nhỏ uốn cong lối về
Nhà em bên đó gần kề
Giếng làng với mảnh trăng thề còn đâu!

Quê hương năm tháng dãi dầu
Hồn muôn năm cũ, tình sâu bây giờ.

Trường Yên, tháng 4/2010.

(1) Trường Tổng, ngôi trường cấp 2 duy nhất có từ thời Pháp thuộc ở quê tôi là xã Trường Yên, Huyện Hoa Lư, Tỉnh Ninh Bình.
(2) Chiếc cầu lịch sử có từ thời nhà Đinh năm 968 trên đường vào cố Đô Hoa Lư.
(3) Cụ Thơ Vỉa là một nhà nho ngộ chữ, tài thơ nổi tiếng ở đất cố đô. Cụ từng có câu thơ vui mà đến ngày nay người Trương Yên vẫn truyền tụng: “Trưa hè dạo mát Cầu Đông / Vất liềm trinh nữ mà không tội gì”.
(4) Dòng Sào Khê, con sông đã đi vào lịch sử từ 1000 năm qua nơi vua Đinh Tiên Hoàng từng thao duyệt thuỷ quân.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét