Thứ Ba, 14 tháng 2, 2012

GVĐN 07: THƠ CỦA TRÚC THANH TÂM, KHA TIỆM LY, NGUYỄN NGỌC ĐẶNG

Trúc Thanh Tâm
(Hội VHNT An Giang)

CHIỀU MƯA NHA TRANG

Biển nói gì nhỏ nhẻ
Mà dào dạt lạ thường
Mình nói gì, em hỡi
Sao lòng đầy tơ vương!


Sóng bạc đầu như thể
Ngàn đời chưa nguôi yêu
Trần gian chưa tận thế
Lo gì, mình xa nhau!

Gió ru vào lạc lõng
Kéo hồn ta mênh mông
Người đi buồn xa vắng
Bên kia phố chưa chồng!

Tìm đâu hương, nắng cũ
Nha Trang chiều mưa lơi
Mình gặp nhau dẫu muộn
Nhưng mặn mòi, em ơi!

(Nhà sáng tác Nha Trang, tháng 12/2011)

KhaTiệm Ly
(Tiền Giang)

TÔI CHÁN THẰNG TÔI

Tự dưng ta mở miệng là thấy ghét,
Nói câu nào cũng nghe trớt lớt.
Chợt thấy mình hình hợm chẳng giống ai.
Vô duyên như những phim hài,
Muốn người cười phải lấy tay cù lét!
Như mấy thằng hề hạng bét!

Buồn tình mở cái ti vi,
Gặp con đười ươi cầm micro nó hét.
Nhúng nha nhúng nhảy không biết nó… “sủa” cái giống gì?
Vì nó nói tiếng đười ươi!
Còn mình thì chỉ nghe được tiếng ngưới
Đành “phụp” cái cho xong,
Không muốn hai tai bị điếc!

Cả một đời đọc sách thánh hiền,
Tâm đắc câu:
“Bần tiện bất năng di,
Uy vũ bất năng khuất”
Thế mà nay, ta không biết học ở đâu,
Nói láo mà mặt không đổi sắc,
Không biết từ bao giờ mình là thằng xạo,
Như những tên quảng cáo?

Nhiều khi thấy tửng tửng cũng có cái hay:
Mình sẽ làm thơ gởi kiếm tiền nhuận bút,
Ý tưởng sâu như biển sâu hun hút,
Cao như trời cao vút!
Cho người đọc không hiểu ta nói cái
 thứ gì,
(Mình còn không hiểu, lấy gì ai hiểu?)
Ciệu ba gai như bài thơ nầy.
Ậy! Thơ như vậy mới  hay!

Hay mình làm nhà thiết kế thời trang,
Cho người mẫu lắc mông biểu diễn .
Với những “thời trang” dị kì, cổ quái,
có con điên mới dám mặc khi rời sàn?
Bởi vậy,
Ai có cái đầu  bị chập điện,
Chớ vội buồn, mà không chừng có dịp
làm sang!

Lang thang từ phố đến quê,
Thấy được lầu cao, biệt thự.
Đời sống thanh bần, bỗng dưng trở chứng.
Muốn trở về thời phong kiến.
Để được làm quan!

Nguyễn Ngọc Đặng
Học sinh trường THPT Bình Mỹ (Châu Phú, An Giang)

CHẦM CHẬM MÙA

Cuối đông
Chiếc lá khẽ chạm vào nỗi nhớ
Ngọn gió vô tinh đung đưa sọi nắng
Nhẹ bay…
Từng giọt cà phê tan trên đường chạy thời gian
Giữa miên man nỗi nhớ
Chút gió theo mây bay về xứ
Nhắn lời thương ?
Chậm chậm ngày đi… ngày đi…
Giữa chốn phồn hoa chật vật
Có nỗi buồn người viễn xứ 
Đến từng giờ vẫn đau đáu mong quê 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét