Thứ Ba, 28 tháng 2, 2012

GVĐN 08: THƠ LÊ THỊ KIM HẠNH

Lê Thị Kim Hạnh
(HV Hội VHNT Đồng Nai)


QUÊ HƯƠNG
(Kính tặng hương hồn cha)

Quê hương là giải Sông Thao
Dẫu chưa được tắm vẫn nao nao lòng
Ngày về đi dọc triền sông
Lắng nghe tiếng sóng tận trong tim mình.


Quê hương sâu nặng ân tình
Cơi trầu, bát nước cũng thành lời ca.
Bãi bồi đỏ nặng phù sa
Ngút ngàn ngô sắn trải ra cuối trời,
Rực vàng hoa cải lưng đồi,
Câu thơ chúng chiếng gọi mời… người ơi.

Dù đi góc bể chân trời
Quê hương vẫn cứ là nơi quay về.
Bồi hồi ngược gió bờ đê
Lòng rưng rưng với bộn bề Xa - Sau.

Xa quê từ tóc chỏm đầu,
Cha tôi vất vả dãi dầu ngược xuôi.
Nay Người đã khuất xa rồi,
Thay cha tôi chắp thêm lời - Quê Hương.

TỰ RU
Tặng H.Ng

Một mình ta tự ru ta,
Đêm nghiêng sương mỏng nhạt nhòa dáng xa.
Ngậm ngùi tiếng gió chợt qua,
Tiếng mưa chợt đến ạt òa vườn xưa.
Ru mình từ nắng đứng trưa,
Ru qua chiều xế chưa vừa thiết thao.
Ru mình từ bến khát khao,
Ru qua thác lũ gầm gào lòng đau.

Trăng tàn huyền hoặc đêm sâu,
Còn ta huyền hoặc bằng câu ru tình.
                                                                                      

THƠ CHO CON
(Tặng con gái)

Hôm nay con bị ốm rồi
Bỏ ăn, bỏ bú, bỏ chơi, con nằm
Bờ môi xinh kém thắm hồng,
Mồ hôi rịn trán. Mẹ - lòng quặn đau.
Thương con, ba - mắt quầng sâu,
Mẹ thêm sợi bạc trên đầu, con ơi.

Non cao gác xế chân trời,
Mẹ đi quá nửa cuộc đời truân chuyên.
Nhọc nhằn duyên nợ, nợ duyên
Con là thành quả yêu, tin Tình - Người.

Mẹ gom ánh lửa mặt trời
Dụm dành suốt thủa xuân thời cho con.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét