Thứ Tư, 1 tháng 2, 2012

GVĐN 06: THƠ NGỌC THÙY GIANG & DƯƠNG ĐỨC KHÁNH

Ngọc Thùy Giang
(HV Hội VHNT Đồng Nai)
Với biển

Ta ngồi trên biển chiều nay
Thấy mây đen đã giăng đầy khơi xa
Giật mình đối diện bao la
Nghĩ thương cho cõi ta bà làm sao!

Sóng bao nhiêu tuổi bạc đầu?
Ta bao nhiêu bận qua cầu nhân sinh
Biển mênh mông dưới mắt nhìn
Biển không quen vẫn tự tình cùng ta
Chiều nay trời đất reo ca
Ta và biển vẫn mặn mà yêu thương.


Dương Đức Khánh
(HV Hội VHNT Đồng Nai)


RA GIÊNG Ở LẠI
                       

Cuối năm ta lại về làng
cùng em gánh cát
trải vàng đường quê

Ngày xuân thuở ấy dài ghê
em say bài tới
ta mê… xuân thì


Ra giêng ở lại đừng đi
ta còn chếnh choáng
bờ mi mưa phùn

Ta còn nợ đoá môi run
còn ghen ngọn gió bấc hôn
tóc mềm

Còn mơ tím dải khăn len
buông hờ hững phía ngực đêm
bồi hồi…


XUÂN QUÊ

Rét về đốt búi rơm vàng
Mục đồng với nấm mộ làng sưởi chung
Thắp hương từ ngọn lửa bùng
Ta đi mấy chục mùa đông chưa về

Tiếng là gốc khế cội tre
Đếm ra được mấy tết quê ở làng
Cuộc chơi gạt-lượm hèn sang
Sảy sàng ta chỉ trấu càn mà thôi

Ta về làm quân cờ người
Hội xuân ta được làng mời chén xuân
Ta về khua trống kỳ lân
Nghe trong cổ miếu tượng thần… vỗ tay!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét