Thứ Ba, 28 tháng 2, 2012

GVĐN 08: THƠ ĐOẠT GIẢI CỦA PHAN HOÀNG

Phan Hoàng
(HV Hội Nhà văn VN)

(2 bài thơ được trao Giải 3 cuộc thi thơ nhạc Đây biển Việt Nam
Do Hội Nhà văn Việt Nam, Hội Nhạc sĩ Việt Nam và VietNamNet tổ chức)

Gió hợp hôn đất nước

Từ thuở trái đất tinh khôi
gió nối đất liền với biển khơi
mang khát vọng lứa đôi hợp hôn đất nước
mang giấc mơ tuổi thơ canh giữ đảo xa


Những ngọn gió sinh từ đỉnh khoái rồng tiên
giỏi săn bắn thú rừng
giỏi bơi lội giăng câu
giỏi cấy cày lúa nước
giỏi trồng dâu nuôi tằm
giỏi quay tơ dệt lụa
giỏi quan họ hò khoan
giỏi sắm tuồng nói trạng
giỏi nghệ thuật phòng the
giỏi chinh phục trái tim kiêu hãnh các nàng tiên cá
giỏi chế ngự lòng tham không đáy bao lớp sóng thần

Những ngọn gió sinh từ đỉnh khoái rồng tiên
biến bãi cát khoả thân thành nơi tỏ tình
biến hương đồng thành thiên đường hoan lạc
biến đá cuội thành đàn
biến đồng nát thành trống
biến sắt vụn thành nỏ thần
biến lá cây thành sấm truyền
biến chim muông thành đường truyền tin
biến thuỷ triều thành vũ khí tối mật
biến tiếng sáo tiếng đàn thành chất độc
biến thi phú thành sức mạnh thần linh
biến hận thù thành lòng bao dung nhân nghĩa

Những ngọn gió sinh từ đỉnh khoái rồng tiên
dù hái lượm non cao
dù trồng dưa hoang đảo
dù cô đơn hành khất
dù đang cuộc tân hôn
giặc phương bắc phương tây hung bạo tràn qua
đàn bà cũng gương lược xông pha
vừa cho con bú vừa múa gươm
vừa nhai trầu vừa đánh
đánh
đ
á
n
h
đánh
lớp mẹ trước lớp con sau
đánh
đ
á
n
h
đánh
không còn mảnh vải che thân cũng đánh
đánh khỏi thành
đánh khỏi đảo
đánh khỏi đất
đánh khỏi nước
đánh khỏi từng gốc cây hạt cát tổ tiên
giặc chạy rồi lại múa ca hồn nhiên
rời yên ngựa chăn trâu chăn bò
xếp súng gươm cầm đàn cầm cuốc

Những ngọn gió sinh từ tình yêu hợp hôn đất nước
từ thuở quấn khố ở hang
trai gái thương nhau
được ví như rồng hội tiên
như rừng gặp biển
như lời ru xóm làng ôm tiếng sóng đảo xa

Những ngọn gió
răng đen tóc dài
đá mềm chân giao chỉ
vai vạm vỡ
vú mơn tròn
háng rộng chân săn
eo thon mắn đẻ
mãi mãi
nối ánh mắt lá rừng với hơi thở biển khơi
giấu hoàng hôn vào giấc mơ ánh sáng núi đồi
gọi bình minh tưới bình yên lên đảo chìm đảo nổi
hát lời ru sum vầy quanh tiếng khóc tao nôi


Mặt trời trong ngôi nhà đầy sóng đầy gió(*)

1.
Trong ngôi nhà quanh năm ngập tràn tiếng gió
giòn ngọt như môi ngư nữ đương thì
cay đắng như cơn lũ quét
có lúc tưởng chừng mặt trời
mọc
từ hướng tây
đôi khi
ngỡ
từ hướng bắc

Thao thức từng cơn vượt cạn cùng tiếng sóng đêm nay
gió trải nghiệm an ủi vỗ về
bầu trời nhấp nha nhấp nháy sao đổi ngôi
dàn giao hưởng gà trống làng chài phiêu bồng hơn trước
tiếng oa oa con thơ cất lên
tôi biết mặt trời đang mọc trong ngôi nhà thân thuộc của mình

2.
Không ngừng chống chọi những trận cuồng phong
những tên hải tặc khổng lồ tham vặt
có lúc thói quen ngủ gật khiến ta lãng quên
từ hàng ngàn đời nay
thuở cha canh rừng mẹ đưa con về giữ biển khơi
mặt trời vẫn mọc trong ngôi nhà chứa đầy tiếng sóng
đong đầy tiếng gió

mỗi ngày mặt trời một sáng hơn
từ nguồn sữa bầu ơi thương lấy bí cùng ru hời của mẹ
cổ tích ăn khế trả vàng run run hơi thở của bà
thần thoại nhổ tre ngà đánh giặc những khuya biển thức của cha ông

mỗi ngày mặt trời một sáng hơn
từ tiếng vọng oai hùng chiến thuyền nài gạo canh giữ đảo xa
nỗi đau sinh tồn ngôi nhà mang gien giao chỉ

3.
Không từ hướng tây
không từ hướng bắc
trải qua những dòng sông ngập tràn nước mắt
những cánh rừng cháy trọc xương khô
mặt trời vẫn không ngừng mọc lên
trong ngôi nhà tư duy thân thuộc của mình

ngôi nhà quanh năm ngập tràn tiếng sóng
đong đầy tiếng gió
bí mật chuyển lưu nguồn sáng chân lý kỳ lạ
quang hợp sức mạnh rồng tiên
di truyền bản lĩnh núi non
hội tụ tấm lòng biển cả
hào phóng năng lượng tái sinh giống nòi
cho tôi
con tôi
cho n… tôi
________________
(*) Bài thơ này in trong tập Chất vấn thói quen (Phan Hoàng - NXB Hội Nhà văn - 2012) đổi tên thành Mặt trời trong ngôi nhà thân thuộc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét