Thứ Tư, 1 tháng 2, 2012

GVĐN 06: THƠ PHAN DANH HIẾU, KIM HẠNH, HOÀNG ĐÌNH NGUYỄN, HOÀNG MINH TRANH

Phan Danh Hiếu
(HV Hội VHNT Đồng Nai)

Thơ gửi mười năm

Trên đại lộ nỗi buồn rộng lớn
Một tôi thăm thẳm lối về
Dai dẳng là ý nghĩ về một tình yêu đã chết
Hôm nay vừa đúng mười năm


Em đã không về mùa xuân năm ấy nữa
Cả mười năm tôi mất ngủ phương người
Xa quá một cánh đồng rong rêu ký ức
Tôi trượt chân ngã xuống nỗi mình

Hằn lên bàn tay chi chít đường vân quá khứ
Ngoằn ngoèo như nỗi nhớ em bầm bã ruột gan
Đầu năm đi xem bói
Ông thầy khùng điên phán bảo: thất tình

Dừng chân bên đại lộ
Ngụm rượu xiết lấy mình lảo đảo cơn say
Dừng chân bên đại lộ
Mười năm vụt qua như một chuyến tàu.


Kim Hạnh
(HV Hội VHNT Đồng Nai)

Đi về phía mặt trời

Ngày ngày
Nhẫn nại
Ta đi về phía Mặt trời

Bóng mình đổ dài sau lưng
Ánh lửa Mặt trời phía trước

Đều đặn
Như vòng quay bánh xe
Như chiếc kim đồng hồ vòng xoay Tân Hiệp
Mỗi sáng
Ta đều đi về hướng Mặt trời

Ngược xuôi
Xuôi ngược
Phố xá ồn ào
Người người hối hả
Ai cũng có lý do để mà vội vã
Riêng ta tất tả đi về hướng Mặt trời

Nồng ấm
Chói chang
Bỏng cháy
Ngày ngày ta đi về hướng ấy

Thắp sáng trong ta
Nước mắt
Nụ cười
Hạnh phúc
Tình yêu...


Hoàng Đình Nguyễn
(HV Hội VHNT Đồng Nai)

Chiều Tân Phú

Chiều Tân Phú em ơi!
Đất trời bao la quá
Chiều gọi mùa hối hả
Trái đầy vườn sum suê

Sao lòng xao xuyến thế
Đất gọi ta bốn mùa
Đất và người muôn thuở
Vẫn nồng nàn yêu thương

Chiều Tân Phú quê hương
Vườn mãng cầu trĩu quả
Hương sầu riêng thơm quá
Chiều ngỡ ngàng trong tôi...

Chiều Tân Phú mưa rơi
Cây chuyển mình đơm trái
Níu kéo người ở lại
Sống yêu thương trọn đời

Chiều Tân Phú em ơi!
Mùa gọi mùa hối hả
Nghe trái tim rộn rã
Giữa tình người bao la...


Hoàng Minh Tranh
(HV Hội VHNT Đồng Nai)

Về quê

Ta về quê gặp mùa lạnh se người
Gặp sông Hoàng phả sương mù hoài niệm
Con đò xưa không sải mình trên bến
Tiếng gọi đò tan biến cuối lùm cây

Chiếc cầu cong như một mảnh trăng gầy
Đường loang nhựa nhoài mình trong thảm cỏ
Nhớ cánh diều uống no ngọn gió
Thả lên trời khúc tấu sáo du dương

Cánh đồng quê gốc rạ nhả mùi hương
Trên bờ ruộng rơm nằm khoe vàng rộm
Một mùa gặt vừa đi qua lốm đốm
Dấu xe thồ chở lúa chạy phăm phăm

Nhớ mẹ cha dầu dãi suốt tháng năm
Lúa còng lưng gồng nắng mưa sương gió
Gạo đong mình bằng mồ hôi người đổ
Mùa tiếp mùa dồn dập những âu lo

Quê bây giờ đã áo đủ cơm no
Đồng trắng nón, áo tơi nhường áo mới
Máy hỗ trợ đỡ cho người mệt mỏi
Mỗi mùa về như tết rộn niềm vui

Ta xa quê thuở xanh biếc nụ cười
Vẫn chưa quên từng lối mòn ngõ xóm
Vẫn nhớ lắm những người quê dí dỏm
Thoáng ta về thấp thỏm đợi bình thơ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét