Thứ Ba, 14 tháng 2, 2012

GVĐN 07: TRUYỆN NGẮN CỦA TRÂM OANH

Trâm Oanh
(Hội VHNT Đồng Nai)

B ó n g   t ố i   c ủ a   ý  n g h ĩ 
Truyện ngắn 

Út Chót rời làng trong một chuyến xe đò giữa một buổi chiều mưa lây nhây lâu lâu lại ào lên tạt rào rào vào cửa kính. Tiếng nói cũng rỉ rả như mưa của hai “bà Tám” bên cạnh cùng với nhịp lắc và những lúc xe ngả nghiêng khi vào khúc quanh làm cho giấc ngủ của Út Chót chập chờn. Đêm qua anh chia tay vợ để ngày nay xuống thành phố, hẹn rõ 3 tháng sau mới về nhà. Là công nhân công ty dịch vụ môi trường đô thị, nhiệm vụ của Út Chót là khơi thông các dòng chảy bằng phương pháp thủ công như: Bưng, bê, kê, móc…

Mùa mưa này khắp nơi trong thành phố ngập như ruộng, như đìa nên cần lắm những anh thợ móc cống như Út Chót. Cũng là chuyện chống ngập cục bộ, Út Chót nghe người ta nói vậy chứ thực tình thì cái việc kẹt cống chống chỗ này lại kẹt chỗ khác. Nhưng không sao, có việc có thu nhập cao là tốt rồi. Người thành phố ớn ngại những công việc dơ dáy, hơn nữa cũng chẳng có kinh nghiệm trong những việc cơ bắp kiểu này nên mới cần đến những người như Út Chót.
Đêm chia tay của đôi vợ chồng son, chẳng có chuyện con cái làm phiền, cũng chẳng có chuyện lãnh cảm của đàn bà sau sinh nở, họ đã vắt kiệt sức lực cho thỏa những ngày mong nhớ sắp tới.
Đêm qua, Bé Ba khóc, ờ ba năm rồi chồng xa nhà đi làm ăn, lần chia tay nào Bé Ba chẳng khóc nhưng tiếng khóc đêm qua lạ lắm, tức tưởi, giận hờn, như bị nhéo, bị ngắt. Cưới nhau bảy năm trời nhưng chưa lần nào cái bụng Bé Ba được căng lên với cảm giác khó chịu, mệt mỏi và đau đớn của người mẹ. Vẫn là một cái bụng rỗng. Mong lắm nhưng trời chưa thương tới mình. 
Đêm qua Bé Ba căn vặn đủ chuyện: Có tin nhau không; xuống thành phố có nhớ không; lúc nhớ làm gì; có phản bội nhau không; có buồn nhau không; có tha thứ cho nhau không nếu như một bên lỡ làng làm điều gì xàm bậy… toàn những chuyện nhảm nhí mang hơi hướng phim Hàn Quốc, ở cái mái nhà tôn bé xíu này làm gì có những chuyện đó. Sau những phút rơm lửa mặn nồng, mệt hụt hơi, buồn ngủ díp mí Út Chót chỉ biết ậm ừ trả lời cho qua lúc có lúc không và thiếp đi trong tiếng thút thít của Bé Ba.
Đến giờ này, tiếng rỉ rả của hai “bà Tám’ bên cạnh; sự xô lệch của chiếc xe ở những khúc quanh liên tục của xứ miền núi này khiến cho Út Chót không thể ngủ yên trên xe. Chuyện tối qua như khúc phim quay chậm hiện về, nó kết nối với câu chuyện của hai bà Tám, ngoằn ngoèo, dai dẳng, mờ tỏ. 
Chuyện kể rằng có cái thằng đàn ông thương vợ nào đấy, nhà nghèo quá mà chẳng biết làm gì ra tiền ở xứ quê mùa nên xuống thành phố kiếm ăn, mỗi tháng đều đều gửi tiền về cho vợ, cho con. Nhưng con vợ nó vắng chồng lại không phải làm gì thành trơn lông tía da thì dậm dựt bên trong; nghe người ta đồn, một ngày anh chồng giả đi rồi quay về bắt gặp quả tang thằng hàng xóm đang trong mùng của vợ mình. 
Câu chuyện đánh ghen tóe lửa và những lời bình luận sắc nét như bình luận viên bóng đá chuyên nghiệp mới đầu làm Út Chót cười thầm thương cảm cho anh chàng bỏ quê lên phố nào đấy nhưng ngay lập tức nó lại làm cho Út Chót tỉnh hẳn. Câu chuyện với thằng bạn nhậu hôm rồi tiếp tục liên kết với câu chuyện của hai bà già bên cạnh. 
Bữa đó ngà ngà, thằng bạn tắm mưa rỉ vào tai: Út Chót à, tao có vợ, vợ tao có con, tao biết đàn bà nó khát con, con có giá với nó như thế nào lắm, mày không hiểu hết đâu. Mày bỏ làng đi làm ăn hoài, Bé Ba ở nhà có một mình, chỗ bạn thân tình tao hỏi thiệt, mày không lo sao, lo có ngày vợ mày bị thằng khác nó xài, nhà mày nó ở? Nó là thằng nào, mày chỉ tao coi? Mày không được quyền nghĩ bậy cho Bé Ba, nghĩ bậy là xúc phạm Bé Ba, là xúc phạm tao, mày biết không? Lúc ấy mặt thằng bạn nhìn đần thộn hẳn ra, may nó là bạn thân phải thằng khác chắc đi tiêu mấy cái răng cửa hôm bữa. 
Út Chót mang câu chuyện này kể cho Bé Ba nghe với nguyên sự tức giận, thấy Bé Ba rúc mãi vào nách, hơi thở và nước mắt ấm và ẩm ướt càng làm Út Chót thêm thương vợ nhưng không đủ dũng khí để nói hết sự thật. Thôi mình ráng chờ, Bé Ba à, nếu không thể có con mình vẫn sống với nhau nghe em, thấy Bé Ba lia lịa gật đầu. 
Ba năm rồi chồng xa nhà, một năm chỉ gặp nhau mấy lần, liệu Bé Ba có còn chung tình? Rồi những lời nhắc chừng của hai bên sui gia về chuyện phải có một đứa trẻ trong nhà, những nguy cơ đổ vỡ của các cặp vợ chồng không con. Ừ, những điều này Bé Ba chắc hiểu hơn, mong hơn Út Chót nhiều. Có khi nào vắng chồng, Bé Ba làm bậy… 
Cái lành lạnh của khí trời miền núi bán cao nguyên, màn mưa giăng giăng, cảm giác ơn ớn dờn dợn khi phải ngâm mình trong những miệng cống đen ngòm; vẻ nghi nghi hoặc hoặc thấy gian gian và bối rối của bà má vợ khi sáng mà lúc trước Út Chót chỉ nghĩ là má băn khoăn cho tình cảm hai đứa… Mối nghi ngờ lớn dần làm cho Út Chót ngại trở xuống thành phố.
Không phải Út Chót không mong con, mong lắm, tủi lắm khi thấy người ta có con mà ẵm bồng mà công kênh. Năm đầu xuống thành phố, dẹp bỏ hết tự ái, mặc cảm, dấu vợ Út Chót một mình vào phụ sản Từ Dũ khám hiếm muộn. Kết quả đại thể là khó có con vì cái con loăng quăng do Út Chót sản sinh ra thì 3 con sống, 7 con chết, vẫn còn khả năng có con nhưng mà không cao hơn nữa vợ chồng phải gần gũi thường xuyên. 
Vậy là muộn con tại chồng. Biết vậy nên định lòng làm thêm vài năm nữa kiếm ít vốn kha khá thì về quê mở cái tiệm nhỏ bán phân bón, thuốc bảo vệ thực vật hoặc là mua bán nông sản gì đấy phần cho đỡ cơ cực phần cũng giúp Út Chót xứng với Bé Ba chả gì cũng là cô giáo dạy trẻ rồi sau có con cũng chưa muộn. Vậy nên Út Chót giấu nhẹm chuyện kia với vợ. 
Bé Ba là cô giáo mầm non, người yêu trẻ mới làm được việc ấy. Suốt ngày tâng tiu con người nên nỗi khát làm mẹ cứ bùng lên. Nhà cách trường mầm non 5 cây số, bà già có con đàn nhưng chọn ở chung với con gái cho nó có bạn hủ hỉ; nhà lại chẳng có đất đai mấy nên những khi Út Chót đi vắng hai má con chuyển hẳn đến ở trong trường kiêm luôn chức bảo vệ. Bữa nay lúc chồng chuẩn bị xuống thành phố thì Bé Ba và má cũng chuẩn bị đến trường tiếp tục cho chuỗi ngày chờ đợi. 
Không mảy may nghi ngờ vợ nhưng quả thật sống chung với những thứ hồ nghi mờ mờ ảo ảo nó khó chịu vô cùng. Thôi cứ thử một lần, thử bí mật để mà yên tâm xuống thành phố mà làm tiếp cái dự định còn dang dở, Út Chót đòi xuống xe, chú lơ nhìn trân trân không căn vặn lại chỉ lẩm nhẩm tính tiền thối vì Út Chót đã trả tiền cho hết quãng đường. 
Nhẹ nhẹ từ chối nhận lại, Út Chót phóng xuống đường khi bánh xe chưa dừng hẳn. Mới đấy mà cách nhà đã hơn 60 cây số, trời đang về chiều, Út Chót vào quán cà-phê bên đường lên kế hoạch. Chẳng hiểu sao anh linh cảm có chuyện chẳng lành.
Thuê một chiếc xe ôm ngược trở về nhà, Út Chót nhẩm tính về đến nơi chắc cũng hơn 6 giờ tối, không vội gì, vào quán, mời ông xe ôm dùng bữa tối rồi nhằm hướng trường mầm non nơi vợ dạy thẳng tiến. Trời tối, dễ đến 19 giờ rồi, mưa không dứt, người sùm sụp áo mưa, ai có thể nhận ra là Út Chót quay về. Trả tiền hậu, dặn xe ôm đợi đúng hai tiếng, nếu không thấy ra thì cứ việc đi, Út Chót tìm đường tiếp cận nhà mẫu giáo.
 Nói Út Chót tìm đường bởi anh đang làm cái việc li kỳ giống y như cái anh chàng bị cắm sừng kia. Bí mật, yếu tố bí mật là quan trong nhất. Gặp chuyện thì xử lý, không thì rút êm, coi như chưa hề có chuyện nghi ngờ, rình rập vợ. Út Chót nhớ bên mái bếp là một cái chuồng gà lâu nay bỏ không vì cúm gia cầm, cái chuồng này chính tay Út Chót làm bằng những thân cây cà-phê ghép lại, cứng khừ để cho vợ tăng gia, đấy sẽ là nơi chọn ẩn mình an toàn và quan sát tốt, không kẻ nào lọt vào nơi Bé Ba nghỉ mà không đi qua tầm nhìn từ nơi này. 
Để đến được cái chuồng gà ấy phải băng ngang một sân vận động rồi nhà văn hóa của xã, tiếp đến là cái vườn điều xum xuê vốn là đất của nhà mẫu giáo được các cô canh tác thêm. Quanh khu vực nhà mẫu giáo dân cư thưa thớt chủ yếu là các công trình công cộng nên việc đột nhập diễn ra suôn sẻ theo đúng dự tính.
Trời mưa, vì thế những bước chân đạp trên lá vườn điều im re không hề phát ra tiếng động, phía trên nhà nơi Bé Ba nghỉ đèn điện vẫn sáng, có ánh lửa le lói nơi bếp, Bé Ba đang ở trong đấy. 
Út Chót nhẹ nhàng cởi áo mưa lựa đường lọt vào cái chuồng gà. Quả thật, nếu dùng để cho gà ngủ thì cái chuồng là quá lớn còn dùng để rình vợ thì nó chật chội vô cùng, chật chội hơn nhiều so với tưởng tượng của anh công nhân vệ sinh đô thị. Lúc thiết kế cái chuồng này, Út Chót nào tính ra có ngày mình lại thay mấy con gà mà ngồi trong đó nhưng xoay sở trong bí mật một hồi thì mọi chuyện cũng ổn.
 Yên vị trong cái chuồng gà anh nhìn vợ qua khe hở của tấm vách ván ngăn cách. Ừ, Bé Ba bằng xương bằng thịt đang ngồi cời lửa nấu nước để ngày mai cho lũ nhỏ uống, Út Chót nhận ra cái dáng thanh mảnh của vợ trước bếp lửa bập bùng. Việc này là việc thường ngày, có khi Bé Ba làm, cũng có khi là má vợ. Không có điều gì bất thường, Út Chót thoáng cười nhạo mình nhưng cái ý nhạo báng ấy tan đi rất nhanh, biết đâu…
Có tiếng nồi nước sôi, bên ngoài chuồng gà, tiếng muỗi đói lâu ngày trong vườn điều cũng sôi không kém. Lúc quay lại đây, Út Chót không ngừa mang theo thuốc xức chống muỗi, giờ ngồi “hiến máu nhân đạo” mà phải chịu trận thật cực, bởi chỉ là một suy nghĩ bất chợt, một việc làm không lên kịch bản, một ý nghĩ sâu bọ thoáng qua mà giờ này Út Chót đang phải trần thân ra đây mà không được động cựa mạnh, ở vị trí này gần bếp lửa lắm, rất dễ lộ, mà lộ thì…   
 Bé Ba đó, vợ chồng đầu gối tay ấp như con lia thia quen chậu giờ ngồi buồn rũ bên bếp lửa đang dần tàn. Út Chót thử tưởng tượng cái dáng thân thuộc kia trong tay một thằng đàn ông nào khác, bậy, nhảm không thể có chuyện ấy. Thương nhiều, lỗi tại Út Chót nhưng Út Chót hèn không dám nói thật với vợ; mặc cảm thằng đàn ông, sợ mất Bé Ba; sợ thiên hạ đàm tiếu… 
Biết nói thật ra Bé Ba có còn thương Út Chót như thường, rồi còn áp lực bên nhà vợ có để cho Bé Ba yên? Bé Ba cũng còn trẻ, còn duyên dáng và đáng yêu lắm. Thời chưa về làm vợ Út Chót bao trai làng phải ngẩn ngơ rồi ghen tị với Út Chót, một thằng nông dân nghèo kiết trên răng dưới dép. Vài lần Út Chót dợm đứng lên, cứ ào vô bếp, nói thật hết với vợ, không đi đâu hết, ở lại nhà, Bé Ba sẽ cho chồng ăn nhiều đồ bổ, giá sống, cật heo, thơm trái… kiên nhẫn rồi sẽ có con. 
Bẩy năm có chậm nhưng không phải hết hy vọng. Mà có khi là xin con nuôi, nhiều nhà vẫn chọn xin con nuôi, có cái trớn rồi sẽ tự sinh con đàn rồi không có sức mà nuôi. Nhưng Út Chót lại thấy rõ chuyện này không ổn. Lấy lý do gì để biện hộ cho cái chuyện về nhà vào lúc này. Lỡ xe, chuyện hoang đường vì bắt xe ôm mấy ngàn, ra tới ngoài lộ lớn thì gặp xe đò chạy rần rần sáng đêm. 
Nhớ nhà, đương nhiên rồi nhưng sao lại về vào lúc này, có nước về để rình rập thì có. Còn cái mặt Út Chót nữa chớ, khi làm điều gian thì không bao giờ giấu được. Bé Ba sẽ khinh bỉ cái thằng Út Chót, cái thằng đàn ông không hoàn hảo vẫn leo lẻo thề thốt là yêu vợ, tin vợ. Rồi Út Chót cũng phải xuống thành phố để thực hiện cho xong cái dự định của mình. Cũng có khi là vô bệnh viện để chữa trị trước rồi nói Bé Ba sau… 
Miên man với những suy nghĩ, có đến hơn tiếng đồng hồ rồi, Bé Ba vẫn ngồi, bây giờ đã gục mặt vào hai đầu gối như ngủ quên, như hóa đá. Giá như không có những âm thanh ong ong của bầy muỗi đói, dễ Bé Ba sẽ nghe được cả tiếng đồng hồ đeo tay của chồng. Chưa bao giờ Út Chót lâm vào cảnh khó chịu như lúc này, khó chịu hơn cả khi ngâm mình trong ống cống, hai chân đã tê cứng nhéo mạnh không còn cảm giác, cổ khô khốc, mắt nhòa đi, những chỗ hở ra của cơ thể thì rát bỏng vì muỗi chích. 
Chắc lát nữa thôi Bé Ba sẽ về phòng nghỉ ngơi để ngày mai đánh vật với lũ nhỏ quê mùa quậy phá còn hơn cả quỷ sứ. Chỉ còn cách là sẽ tiếp tục xuống thành phố. Rồi Út Chót sẽ gọi điện về động viên Bé Ba, sẽ đi trị bệnh, sẽ có con. Nghĩ được những ý nghĩ tốt đẹp ấy, Út Chót tự mát xa hai chân cho bớt tê cứng một hồi rồi chuồn êm khỏi cái chuồng gà chật chội và hôi hám.
Nhưng Út Chót đã rời vị trí hơi sớm, xui cho Út Chót mà cũng có khi là may không chừng.
Lúc Út Chót mặc lại áo mưa, thoát khỏi vườn điều chuẩn bị băng ra cái sân vận động thì có bóng của một người đi đến. Người này cũng khoác áo mưa sùm sụp nên chẳng thể nhận ra là ai. Út Chót vội vàng thụt lui thầm khen mình may mắn. Giả như có người quen biết chuyện thằng Út Chót thậm thà thậm thụt ở chỗ này ắt hẳn không thể nghĩ khác chuyện nó đang rình vợ mà chuyện này có thêm người thứ hai biết thì trời ơi, Út Chót sẽ trở xuống thành phố, lật cái nắp cống lên chui xuống và ở dưới vĩnh viễn cho rồi. Ai lại đi rình Bé Ba, một cô giáo yêu trẻ, một người con, người vợ ngoan hiền có tiếng.
Nhưng mọi điều đều có thể xảy ra. Cái bóng đen đi lướt qua nhà mẫu giáo một đoạn thì quay ngoắt lại. Lúc này Út Chót đã yên vị sau người lái xe ôm, nghe tiếng ông thở dài não nề cùng với một cái lắc đầu nhẹ nhẹ và một câu nói nhỏ xíu, bâng quơ: Sống ở đời, làm vợ làm chồng phải có niềm tin, có niềm tin ở nhau nó mới bền chú à. Cái xe lầm lũi xé bóng đêm tiến ra quốc lộ bỏ lại một câu chuyện li kì phía sau mà đáng lẽ chậm một chút nữa thôi Út Chót sẽ chứng kiến đầy đủ.
Cái bóng đi thẳng về phía bếp, nhẹ nhàng ngồi xuống bên người đàn bà rỗng ruột. Không giật mình, không sợ hãi, bóng người đàn bà ngồi gục mặt vào gối nãy giờ như đang chờ đợi cái bóng đen bắt đầu rung lên. Họ ngồi yên lặng một chập.
Bé Ba à, tui nghĩ kỹ rồi, tui chỉ có thể giúp lần này là lần chót thôi, Bé Ba hiểu mà, chúng ta đều là bạn. Tui có lỗi với Út Chót, lỗi lớn Bé Ba à nhưng tui thương Bé Ba hồi nào tới giờ. Ừa Bé Ba chọn Út Chót vì nó xứng hơn tui, tui không trách, không muốn xen vào hạnh phúc người khác nhưng tôi làm cái việc chẳng đặng đừng này là tui hiểu cái mong muốn làm mẹ của Bé Ba. Nhưng chỉ lần này nữa thôi, có kết quả hay không cũng thôi. Bé Ba nói má đừng gặp tui nữa, đừng nài nỉ tui nữa, tui cầm lòng không đậu đâu. Đáp lại là tiếng nức nở. Kỳ lạ, hình như có kẻ sắp được ăn bánh, ăn bánh không trả tiền mà còn đi càm ràm người cho. Chuyện lạ.
Mấy hôm rày Út Chót nó về, gặp mặt nó mà tui chẳng dám dòm, Bé Ba à. Nó mà biết chuyện này chắc cái thây tôi nó bằm ra trăm mảnh, nó dám lắm. Tui suy nghĩ lung lắm mới đến đây để nói Bé Ba những điều này, tui cũng có gia đình êm ấm, Bé Ba à, tui làm chuyện này chỉ vì Bé Ba thôi nhưng tui cũng khổ tâm lắm, tội lỗi nữa Bé Ba à.
Tiếng khóc của người đàn bà từ tấm tức bỗng hực lên, rồi chị ta ngẩng phắt cương quyết, quệt nước mắt nước mũi. Lúc ấy lửa đã tàn nên hai người không rõ mặt nhau, trời vẫn rả rích mưa. Tiếng người đàn bà đanh chắc nhưng vẫn không giấu được chất dịu dàng, nữ tính thường ngày.
Tui xin thề, xin thề là không làm phiền anh thêm một lần nào nữa, Tám Huệ à. Tui hiểu tội lỗi của tui lắm chớ, bộ anh tưởng tui không đau khổ, không dằn vặt sao nhưng tui không thể chờ được nữa, tui lớn tuổi rồi, gần ba mươi rồi. Bẩy năm làm vợ rồi mà tui là người vợ bình thường, tui đi kiểm tra bác sĩ nói vậy, chuyện muộn mằn là do Út Chót nhưng anh ấy không chịu đi khám, đi trị bệnh, còn chuyện nhờ khoa học thì má tui, Út Chót đều không chịu vì sợ chuyện ấy trái quy luật tự nhiên. 
Có những người nhờ khoa học sinh đôi sinh ba đó nhưng cũng rủi nhiều, tốn kém mà không chắc ăn, mười lần chỉ được vài ba lần thôi, má tui còn sợ chuyện nhờ y học can thiệp là chuyện trái ý trời mà chuyện ấy tui cũng không thể dấu Út Chót mà làm được. Tui sợ, sợ hơn cả cái chuyện gian trá này. Vậy nên tui lại phải đi làm cái điều trái với đạo lý, chuyện lăng loàn trắc nết đây Tám Huệ ơi. Má con tui tính nát nước mới chọn cách này, mới chọn anh để nhờ. Xin lỗi vì đã kéo anh vào cái mớ rối bòng bong chuyện nhà tui nhưng lỡ rồi, van anh giúp tui lần chót. Anh chẳng thể hiểu cái nỗi khổ của tôi, cả Út Chót cũng vậy.
Im lặng, không còn tiếng khóc, không còn tiếng thở than thanh minh. 
Nhưng mà tiệc thì vẫn cứ là tiệc, có thể lúc đầu khi bước chân vào nơi bầy tiệc người ta không muốn nhưng rồi cũng đến lúc người ta đói và các giác quan vận động lên ắt nó sẽ tác động đến cái bao tử. Câu chuyện ở trong bếp cũng vậy, đành rằng đấy là một việc chẳng đặng đừng nhưng người đàn bà bên cạnh đã từng làm người đàn ông khát khao một thời. Người ấy đang cần giúp đỡ, đang cần an ủi mà chỉ là lần cuối cùng, tiếc gì cho nhau lần cuối. 
Còn ngoài trời thì đang lạnh, người đàn ông đội mưa hơn cây số đến đây đang cần hơi ấm. Mà bàn tay của người đàn bà đang tìm kiếm, đang khơi gợi còn suy nghĩ của mụ ta đang quay cuồng với ý nghĩ quyết không cho kẻ đồng phạm rút lui, không cho nó thoát cái bẫy đã giăng sẵn. 
Câu chuyện này đã kết thúc có hậu, nói chủ quan vậy bởi nó tiến triển theo đúng mong muốn của những người thực hiện. Bà mẹ, một người đàn bà chân quê đã biết đạo diễn câu chuyện một cách hoàn hảo: Bà chỉ cho con gái thấy nỗi khổ của những người đàn bà không con; chuyện thằng rể không thể làm cha và bà đi tìm, nhờ người đàn ông cho con gái mình chỉ vào những đêm nó chia tay chồng để chuẩn bị cho cái thời điểm con gái bà khai hoa nở nhụy đảm bảo trùng khớp đến từng ngày. 
Đúng chín tháng sau, một sinh linh bé bỏng chào đời. Một đứa con gái giống mẹ như đúc. Trời ạ, người ta nói những đứa trẻ loại này nó khôn lắm. Nếu là con của một cặp ăn cơm trước kẻng hay của một thằng cha có âm mưu truất ngựa truy phong thì dù trai, dù gái nó cứ giống y xì cái thằng cha nó để làm bằng chứng mà cột cổ thằng cha đó lại. Còn như trường hợp này với cách quan sát bằng mắt thường thì chuyện biết con ai phải dành cho… ông Trời. 
Mà Út Chót không phải là ông Trời, Bé Ba cũng thế, hai người đàn ông trong một ngày, một “ông yếu” trong trạng thái hưng phấn tột độ và dâng hiến tận cùng; một “ông khỏe” trong sự ép buộc chẳng đặng đừng đầy tủi hờn, gian trá; một đứa con gái giống mẹ như đúc thì cha của nó là ai mới được kia chứ?
***
Tôi biết câu chuyện này trong một lần tham gia đoàn trợ giúp pháp lý lưu động cho người nghèo và đối tượng chính sách đến cái xã vùng cao, nơi có hai nhân vật kể trong chuyện. Tôi đã tiếp họ, lần lượt từng người và hệ thống khớp lại câu chuyện này. Điểm chung của họ là sự dằn vặt, đau khổ, sự nghi kị và khinh ghét chính bản thân mình, họ trút bầu tâm sự với tôi như là tìm chỗ để được nói mà không cần tư vấn. 
Với kiến thức của một sinh viên Luật mới ra trường, lại mới chỉ tập tò biết yêu quả thật tôi chẳng giúp gì cho họ ngoài câu nói ăn theo và cũng mang tính chụp mũ cho người đàn ông. Tôi vẫn nhớ cái cảnh anh ta ngồi lẩm nhẩm một mình chuyện anh ta mơ hay không mơ; chuyện bà má vợ ở đâu tối hôm đó còn Bé Ba ngồi bên bếp lửa đợi ai? Chuyện anh ta nghi ngờ vợ có phải là anh ta là một thằng đàn ông hèn, tại sao anh ta không làm khác cái việc rời khỏi nơi đó; chuyện anh ta lẩm nhẩm tính ngày tính tháng và cái câu anh ta khẳng định không làm gì có chuyện gian trá ở Bé Ba nhưng anh ta lại tự mâu thuẫn bởi tại sao Bé Ba hay khóc và xin lỗi chồng, tại sao Bé Ba đau khổ hơn cả thời chưa có con hay là anh ta tưởng tượng vậy; tại sao suốt bẩy năm chung sống không có con nhưng khi anh ta linh cảm chuyện chẳng lành thì vợ anh ta lại thòi ra đứa con gái mà đến Thiên Thần chắc cũng chỉ đáng yêu đến vậy; tại sao bà mẹ vợ cứ lặp đi lặp lại cái điệp khúc nó là con anh đó; chuyện có hay không “những ý nghĩ sâu bọ” và đấy là cụm từ anh ta liên tục lặp lại còn tôi thì giả hăm hở mà hùa vào. 
Quả thật những ý nghĩ của anh đúng là sâu bọ, sâu bọ thật; đó là phần bóng tối của ý nghĩ. Tại sao anh có thể nghi ngờ người vợ ngoan hiền của mình như thế, tại sao anh có thể coi thường cái lực lượng ba phần mười tiềm ẩn trong người mình đến vậy, phút thứ 89 thậm chí ngoài 90 vẫn có thể làm nên huyền thoại...
Biết làm sao được, chính tôi còn hoang mang hơn cả người đàn ông đang hoang mang kia, giá như trường hợp khác tôi đã dùng thứ kiến thức cứng nhắc của nhà trường mà tư vấn nào là thử nhóm máu, nào là giám định gen, nào là truy nhận cha cho con… nhưng trong trường hợp này, quả thật tôi ngơ ngẩn và … cứng lưỡi.
Còn với người đàn bà, nói chuyện với tôi giữa chan hòa nước mắt và những dằn vặt, khắc khoải tội lỗi, chị ta muốn tin đứa bé là con của chồng nhưng lại không tin được. Ôi chao ôi, để có một đứa trẻ oe oe với đời sao có những người phải khổ đau đến vậy? Cả bà mẹ già kia nữa, đạo diễn cả một xê-ri sự kiện, ai dám chắc bà không đau khổ? 
Câu chuyện này, với tôi quả thật ngoài khả năng và ngoài trí tưởng tượng của một kẻ vẫn được bạn bè cho là giàu ý tưởng. Bởi vậy, tôi chỉ biết an ủi chị một câu nghe thừa thừa, không ăn nhập vào đâu: “Người là tinh hoa của đất, chị à, huống hồ đấy lại là một đứa trẻ vô cùng đáng yêu! Mà chị đã mong có cháu bao nhiêu, lý gì chị lại đau khổ vì sự hiện diện của nó?”.
Có lẽ việc làm được nhất của tôi trong chuyến trợ giúp ấy là đã không kể cho người phía bên kia biết phần còn lại của câu chuyện mà vô tình tôi đã khớp lại được.  @

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét